CHƯƠNG 6
LÀM THẾ NÀO ĐỨC CHÚA TRỜI THIẾT LẬP VƯƠNG QUỐC CỦA NGÀI?
Kinh Thánh: Hê-bơ-rơ 5:8-9; Công vụ 5:32; Rô-ma 10:16; II Tê-sa-lô-ni-ca 1:8; I Phi-e-rơ 1:22
CHÚA HỌC BIẾT VÂNG PHỤC NHỜ CHỊU KHỔ
Đức Chúa Trời lập nên nguyên tắc thuận phục trong Chúa. Kết quả là Đức Chúa Trời thiết lập uy quyền của Ngài qua Chúa. Trong chương này chúng ta muốn nhìn thấy làm thế nào Đức Chúa Trời thiết lập vương quốc của Ngài qua sự thuận phục. Khi Chúa đến thế gian, Ngài đến với hai bàn tay trắng; Ngài không mang theo sự vâng phục. Ngài học biết vâng phục nhờ những nỗi khổ Ngài đã trải qua và Ngài trở nên nguyên nhân sự cứu rỗi đời đời cho tất cả những người vâng phục. Sự vâng phục của Ngài trên trần thế, thậm chí sự chết của Ngài trên thập tự giá, đã được [Ngài] học qua những lúc chịu khổ. Qua tất cả những nỗi khổ này, Ngài làm cho việc học tập của mình được hoàn hảo. Chúa ra đi từ sự tự do trong Bản Thể Đức Chúa Trời Tam Nhất để trở thành một con người và Ngài đã làm một người yếu đuối và đau khổ. Mọi đau khổ mà Chúa đã trải qua sinh ra bông trái vâng phục. Tất cả những nỗi khổ của Chúa không sinh ra những lời lằm bằm hay than phiền nào cả. Tuy nhiên, nhiều Cơ Đốc Nhân trải qua nhiều năm tháng mà vẫn chưa học biết vâng phục. Tuy nỗi khổ của họ gia tăng, nhưng sự vâng phục của họ lại không gia tăng. Khi trải qua những nỗi khổ, miệng họ thường thốt ra những lời nói bực dọc. Đó là dấu hiệu của tình trạng chưa học biết vâng phục. Chúa đã trải qua mọi loại đau khổ. Sự thuận phục của Ngài được biểu lộ trong mọi sự. Kết quả là sự thuận phục của Ngài trở nên nguyên nhân sự cứu rỗi chúng ta. Nhờ một người vâng phục mà nhiều người nhận được ân điển. Sự vâng phục của Chúa là vì vương quốc của Đức Chúa Trời. Mục tiêu của sự cứu chuộc là mở mang vương quốc của Đức Chúa Trời.
ĐỨC CHÚA TRỜI MONG MUỐN THIẾT LẬP VƯƠNG QUỐC CỦA NGÀI
Anh em có bao giờ nhận thức được mức độ vũ trụ bị ảnh hưởng bởi sự sa ngã của các thiên sứ và con người và đối với Đức Chúa Trời nan đề này lớn lao thế nào không? Đức Chúa Trời mong muốn mọi tạo vật của Ngài đều chấp nhận uy quyền của Ngài; tuy nhiên, cả hai loại tạo vật đều khước từ uy quyền của Ngài. Đức Chúa Trời đã không thiết lập uy quyền của Ngài trên các tạo vật. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không thu hồi lại uy quyền của Ngài. Đức Chúa Trời có thể lấy lại sự hiện diện của Ngài, nhưng sẽ không bao giờ thu hồi lại hệ thống uy quyền của Ngài. Nơi nào có uy quyền của Đức Chúa Trời thì Đức Chúa Trời có được một địa vị quan trọng. Một mặt, Đức Chúa Trời duy trì hệ thống uy quyền của Ngài và mặt khác, Ngài thiết lập vương quốc của Ngài. Dù Sa-tan phản loạn chống lại uy quyền của Đức Chúa Trời và dù hằng ngày con người xúc phạm đến uy quyền của Ngài bằng cách phản loạn chống lại Ngài, Đức Chúa Trời sẽ không để tình trạng phản loạn ấy tiếp tục. Ngài sẽ thiết lập vương quốc của chính Ngài. Kinh Thánh gọi vương quốc của Đức Chúa Trời là vương quốc các từng trời vì sự phản loạn không chỉ giới hạn ở phạm vi thế gian (Ma-thi-ơ 4:17; Mác 1:15). Các thiên sứ trên các từng trời cũng phản loạn nữa.
Làm thế nào Chúa thiết lập vương quốc của Đức Chúa Trời? Ngài thực hiện điều đó qua sự thuận phục. Bất cứ điều gì Chúa thực hiện trên đất đều hoàn toàn căn cứ trên sự thuận phục. Ngài không làm gì chống lại uy quyền của Đức Chúa Trời. Mọi sự đều ở trong sự thuận phục, ở trong sự hợp tác hoàn toàn với uy quyền của Đức Chúa Trời. Trong lãnh vực này, Chúa thiết lập vương quốc của Đức Chúa Trời và thi hành uy quyền của Ngài. Ngày nay Hội Thánh cũng phải để uy quyền của Đức Chúa Trời tự do hành động và biểu hiện vương quốc Ngài qua sự thuận phục.
ĐỨC CHÚA TRỜI MONG MUỐN HỘI THÁNH LÀM VƯƠNG QUỐC CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Sau khi A-đam sa ngã, Đức Chúa Trời chọn Nô-ê và gia đình ông trong thế hệ ấy. Sau trận lụt, gia đình ấy cũng sa ngã và Đức Chúa Trời chọn Áp-ra-ham làm cha của nhiều dân tộc. Vương quốc của Đức Chúa Trời được xây dựng trên ông. Sau đó Ngài chọn Y-sác và Gia-cốp. Về sau, dòng dõi của Gia-cốp chịu khổ tại Ai-cập. Trong những nỗi khổ ấy, dân số của họ gia tăng bội phần. Rồi Đức Chúa Trời sai Môi-se đến dẫn dắt họ ra khỏi Ai-cập để thiết lập một vương quốc. Vì những kẻ phản loạn giữa vòng họ, Đức Chúa Trời dẫn đưa họ qua đồng hoang để dạy họ vâng phục trước khi Ngài thiết lập vương quốc (Phục truyền Luật lệ Ký 8:3). Nhưng họ vẫn phản loạn chống lại Đức Chúa Trời trong đồng hoang. Hậu quả là tất cả đều bị phơi thây trong đồng hoang. Mặc dù thế hệ thứ hai bước vào, họ vẫn chưa hoàn toàn vâng phục; họ đã không triệt để trục xuất người Ca-na-an. Sau-lơ là vị vua đầu tiên của họ đã không thể thiết lập vương quốc vì phản loạn. Mãi đến khi Đa-vít được chọn và thuận phục uy quyền của Đức Chúa Trời, chúng ta mới thấy vị vua đầu tiên theo lòng của Đức Chúa Trời. Nhưng ở bên trong vương quốc vẫn còn sự phản loạn. Mạng lịnh Đức Chúa Trời truyền là Giê-ru-sa-lem phải là nơi danh Ngài được thiết lập, nhưng dân chúng lại chọn Ga-ba-ôn và lập các bàn thờ tại đó. Vì thiếu sự thuận phục nên dẫu đã có một vị vua, vương quốc vẫn không có nội dung. Trước thời Đa-vít thì có vương quốc mà không có dân chúng. Trong thời Đa-vít thì có dân chúng cùng với vương quốc nhưng lại thiếu nội dung của vương quốc. Do đó, vương quốc của Đức Chúa Trời vẫn chưa được thiết lập.
Chúa đến thế gian để thiết lập vương quốc của Đức Chúa Trời. Phúc-âm có hai phương diện. Một mặt là phương diện cá nhân. Mặt kia là phương diện tập thể. Về phương diện cá nhân thì Phúc-âm ban sự sống đời đời cho những ai tin. Về phương diện tập thể thì Phúc-âm kêu gọi người ta ăn năn để bước vào vương quốc của Đức Chúa Trời. Mắt của Đức Chúa Trời nhìn vào vương quốc. Trong lời cầu nguyện của Chúa ở Ma-thi-ơ 6:9-13, vương quốc được nói đến ở phần đầu và phần cuối. Câu 10 nói: “Vương quốc Ngài đến; ý chỉ Ngài được thực hiện ở trên trời thể nào thì ở dưới đất cũng vậy”. Vương quốc của Đức Chúa Trời là phạm vi mà tại đó ý chỉ của Ngài được hoàn thành một cách thông suốt. Câu 13 nói: “Vương quốc, quyền năng và vinh quang đều thuộc về Ngài mãi mãi. A-men”. Vương quốc, quyền năng và vinh quang được đề cập đến. Khải thị 12:10 nói: “Bây giờ sự cứu rỗi, quyền năng, vương quốc của Đức Chúa Trời chúng ta và uy quyền của Đấng Christ của Ngài đã đến”. Vương quốc là phạm vi của uy quyền. Trong Lu-ca 17:21, Chúa nói: “Vì này, vương quốc của Đức Chúa Trời ở giữa vòng các ngươi”. (Ngài không nói vương quốc ở trong các ngươi). Lời này cho thấy Chúa Jêsus là vương quốc của Đức Chúa Trời. Chúa Jêsus ở giữa vòng anh em là vương quốc của Đức Chúa Trời ở giữa vòng anh em, vì uy quyền của Đức Chúa Trời hoàn toàn được thi hành trong Ngài. Vương quốc của Đức Chúa Trời ở trên Chúa và cũng ở trên Hội Thánh. Vì sự sống của Chúa đã được tuôn đổ ra cho Hội Thánh nên vương quốc Ngài cũng phải được lan rộng và thiết lập qua Hội Thánh. Từ thời Nô-ê, Đức Chúa Trời đã thiết lập một vương quốc. Nhưng đó chỉ là một vương quốc của loài người chứ không phải là vương quốc của Đức Chúa Trời, vương quốc của Đức Chúa Trời bắt đầu với Chúa Jêsus, nhưng phạm vi của vương quốc ấy nhỏ biết bao! Ngày nay một hạt lúa mì đã sinh ra nhiều hạt lúa. Ngày nay phạm vi của vương quốc Đức Chúa Trời không giới hạn trong một mình Chúa, mà còn ở trong nhiều tín đồ.
Mục đích của Đức Chúa Trời không chỉ là để chúng ta trở thành Hội Thánh, mà còn để Hội Thánh trở nên vương quốc của Đức Chúa Trời. Hội Thánh phải làm lãnh vực của vương quốc Đức Chúa Trời, tức là nơi Đức Chúa Trời thi hành uy quyền của Ngài. Vậy nên, nỗi ao ước của Đức Chúa Trời không những là có được chỗ đứng trong một ít người, mà còn sở hữu được toàn thể Hội Thánh [mà trong đó] không có sự nổi loạn. Phải có sự thuận phục triệt để và một vị trí tuyệt đối dành cho Đức Chúa Trời để uy quyền của Ngài có thể được thi hành một cách hoàn toàn. Nhờ đó, uy quyền được thiết lập giữa vòng những tạo vật của Đức Chúa Trời. Không những Đức Chúa Trời muốn con người thuận phục uy quyền trực tiếp của Ngài, mà Ngài còn muốn con người thuận phục mọi uy quyền đại diện được Ngài chỉ định nữa. Không phải Đức Chúa Trời chỉ yêu cầu một chút thuận phục, mà Ngài đòi hỏi phải thuận phục triệt để.
PHÚC ÂM KHÔNG NHỮNG ĐỂ CON NGƯỜI TIN MÀ CÒN ĐỂ CON NGƯỜI PHỤC TÙNG
Kinh Thánh không những nói đến đức tin mà còn đề cập đến sự vâng phục nữa. Chúng ta không những là các tội nhân mà còn là con cái của sự không vâng phục. Trong Rô-ma 10:16, chúng ta thấy sự vâng phục đối với Phúc-âm. Theo nguyên tắc, tin Phúc-âm là vâng phục Phúc-âm. II Tê-sa-lô-ni-ca 1:8 nói: “Để báo ứng những người không nhận biết Đức Chúa Trời và những người không vâng phục Phúc-âm của Chúa Jêsus Christ chúng ta”. Những người không vâng phục là những người nổi loạn. Rô-ma 2:8 nói đến những người không vâng phục lẽ thật. Đó cũng là sự nổi loạn nữa và Đức Chúa Trời sẽ báo trả sự thịnh nộ và giận dữ cho những ai nổi loạn nghịch cùng lẽ thật. I Phi-e-rơ 1:22 nói: “Vì anh em đã tẩy sạch hồn mình do vâng phục lẽ thật …” Bởi vậy, chúng ta thấy sự cứu rỗi đến là nhờ vâng phục. Tin là vâng phục. Một môn đồ trong đức tin cần phải thật sự là một môn đồ trong sự vâng phục. Không những phải có đức tin mà còn phải có sự vâng phục uy quyền của Chúa. Khi được soi sáng, Phao-lô nói: “Thưa Chúa, tôi phải làm chi?” (Công vụ 22:10). Ông không những tin Chúa mà còn vâng phục Chúa. Việc Phao-lô được hoán cải không những làm cho ông nhận thức được ân điển mà còn làm cho ông thuận phục uy quyền. Khi được Thánh Linh cảm động để nhận thấy uy quyền của Phúc-âm, ông thừa nhận Jêsus là Chúa.
Đức Chúa Trời đã kêu gọi chúng ta không những tiếp nhận sự sống qua đức tin, mà còn duy trì uy quyền của Ngài nhờ vâng phục. Trong Hội Thánh, kế hoạch của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta là thuận phục uy quyền của Ngài và mọi uy quyền Ngài đã thiết lập. Điều này bao gồm gia đình, chính quyền, trường học của chúng ta và Hội Thánh, … Ngài không muốn chỉ rõ một cách cụ thể ai là người chúng ta cần phải thuận phục. Hễ đã gặp uy quyền của Đức Chúa Trời trong Chúa thì chúng ta cần phải học biết thuận phục uy quyền.
Nhiều người có thể thuận phục và vâng phục nếu họ ở dưới quyền những người nào đó, nhưng đối với những người khác họ không thể thuận phục. Đó là vì [họ đã] không nhìn thấy được uy quyền. Thuận phục con người thì thật là vô ích. Điều cần thiết là phải nhìn thấy uy quyền. Mọi loại hệ thống đều để chúng ta học biết thuận phục. Sau khi một người đã chạm đến uy quyền, một sự không vâng phục nhỏ cũng làm cho người ấy có một cảm nhận về sự nổi loạn ở bên trong. Những người không biết đến uy quyền không nhận thức được mình nổi loạn thế nào. Trước khi được soi sáng, Phao-lô không biết mình đang đá vào gậy nhọn (26:14). Sau khi được sao sáng, điều trước tiên một người nhận thấy là uy quyền. Sau đó, người ấy sẽ nhìn thấy nhiều uy quyền. Khi gặp người anh em nhỏ bé A-na-nia, Phao-lô không chỉ nhìn thấy một người. Ông không hỏi A-na-nia là ai hay có học thức không. Ông nhận biết A-na-nia là một uy quyền được sai đến, một uy quyền đại diện. Vì vậy, Phao-lô thuận phục anh em ấy (9:17-18). Khi một người đã gặp uy quyền, thì thuận phục là điều dễ dàng biết bao!
ĐỨC CHÚA TRỜI MONG MUỐN LÀM CHO CÁC QUỐC GIA TRỞ NÊN VƯƠNG QUỐC CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI QUA HỘI THÁNH
Nếu Hội Thánh không tiếp nhận uy quyền của Đức Chúa Trời thì Ngài không có cách nào thiết lập vương quốc của Ngài. Trước hết, Đức Chúa Trời có được vương quốc trong Chúa Jêsus. Sau đó, Ngài thiết lập vương quốc của Ngài trong Hội Thánh. Cuối cùng, vương quốc của Ngài sẽ được thiết lập trên khắp trái đất. Một ngày kia sẽ có lời tuyên bố rằng: “Vương quốc của thế gian đã trở nên vương quốc của Chúa chúng ta và của Đấng Christ Ngài” (Khải thị 11:15). Trong khoảng thời gian từ lúc vương quốc ở trong Chúa Jêsus một cách cá thể cho đến khi vương quốc của thế gian trở nên vương quốc của Chúa chúng ta và của Đấng Christ Ngài, thì có Hội Thánh. Chỉ khi nào vương quốc được thiết lập trong Chúa Jêsus thì vương quốc mới có thể được thiết lập trong Hội Thánh. Chỉ khi nào vương quốc được thiết lập trong Hội Thánh thì vương quốc của thế gian mới có thể trở nên vương quốc của Đức Chúa Trời. Nếu không có Chúa Jesus thì không có Hội Thánh. Nếu không có Hội Thánh thì không có sự mở rộng của vương quốc Đức Chúa Trời.
Khi ở trên đất, Chúa vâng phục thậm chí đối với việc nhỏ nhặt nhất. Chẳng hạn, Ngài không lơ là đối với vấn đề trả thuế đền thờ. Thậm chí khi không có tiền, thì một đồng được tìm thấy trong miệng một con cá để trả thuế (Ma-thi-ơ 17:24-27). Ngài cũng nói: “Hãy nộp những gì của Sê-sa cho Sê-sa, những gì của Đức Chúa Trời cho Đức Chúa Trời” (22:21). Tuy Sê-sa nổi loạn, nhưng ông được Đức Chúa Trời lập nên và như vậy, người ta phải vâng phục Sê-sa. Khi sự vâng phục của chúng ta hoàn toàn, thì Chúa sẽ khiển trách những người không vâng phục. Khi chúng ta thuận phục, thì vương quốc có thể được mở rộng khắp đất. Nhiều người cảm nhận mạnh mẽ về tội lỗi, nhưng không cảm nhận gì cả đối với sự nổi loạn. Con người không những phải ý thức về tội, mà còn phải ý thức về uy quyền. Nếu không ý thức về tội thì một người không thể làm môn đồ của Đấng Christ. Nếu không ý thức về uy quyền thì một người không thể làm môn đồ thuận phục.
HỘI THÁNH PHẢI THUẬN PHỤC UY QUYỀN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Chúng ta phải biết làm thế nào để thuận phục trong Hội Thánh. Trong Hội Thánh không có một uy quyền nào mà chúng ta có thể bỏ qua. Đức Chúa Trời muốn nhìn thấy vương quốc sinh ra từ Hội Thánh. Ngài muốn mọi uy quyền đều được thi hành qua Hội Thánh. Khi Hội Thánh thuận phục như vậy, thì cả trái đất sẽ thuận phục uy quyền của Đức Chúa Trời. Nếu Hội Thánh không để vương quốc của Đức Chúa Trời tự do hành động, thì vương quốc của Đức Chúa Trời không có cách nào ở giữa vòng các quốc gia. Do đó, Hội Thánh là con đường dẫn đến vương quốc. Nếu không được như vậy thì Hội Thánh sẽ biến thành một trở ngại cho vương quốc.
Ngày nay, nếu vì một ít khó khăn mà Hội Thánh không thể thuận phục Đức Chúa Trời được, thì làm sao vương quốc của Đức Chúa Trời có thể được biểu hiện? Khi người ta tranh luận và cãi cọ với nhau, thì làm thế nào vương quốc của Đức Chúa Trời có thể đến? Chúng ta đã làm trì hoãn Đức Chúa Trời. Chúng ta phải giũ sạch khỏi chính mình mọi sự không vâng phục để Đức Chúa Trời tự do hành động. Khi Hội Thánh thuận phục, các quốc gia sẽ thuận phục. Do đó, Hội Thánh gánh vác một trách nhiệm to lớn và nặng nề. Khi sự sống, ý chỉ và mạng lịnh của Đức Chúa Trời được thi hành trong Hội Thánh thì vương quốc sẽ đến.