Đương năm thứ hai mươi đời vua Át-ta-xét-xe, tháng Ni-san, rượu sẵn ở trước mặt người, tôi lấy rượu dâng cho vua; trước tôi không hề có bộ buồn rầu tại trước mặt người. Vua nói với tôi rằng: Nhơn sao ngươi mặt mày buồn, dầu mà ngươi không có bịnh? Điều đó chỉ là sự buồn rầu trong lòng mà thôi. Bấy giờ tôi lấy làm sợ hãi lắm, bèn nói với vua rằng: Nguyện vua vạn tuế! Lẽ nào mặt tôi không buồn, khi cái thành, là nơi có mồ mả của tổ phụ tôi, bị phá hoang, và các cửa thành bị lửa thiêu đốt? Vua hỏi tôi rằng: Ngươi cầu xin cái gì? Tôi bèn cầu nguyện cùng Đức Chúa Trời của các từng trời, rồi tâu với vua rằng: Nếu vua thấy điều đó là tốt lành, nếu kẻ tôi tớ vua được ơn trước mặt vua, xin vua hãy sai tôi về Giu-đa, đến thành có mồ mả của tổ phụ tôi, để tôi xây cất thành ấy lại. Đương khi ấy hoàng hậu cũng ngồi bên cạnh vua. Vua bèn hỏi tôi rằng: Ngươi đi đường lâu chừng bao nhiêu, và khi nào ngươi trở về? Vậy, vua đẹp lòng sai tôi đi, và tôi định nhựt kỳ cho người. Tôi cũng thưa với vua rằng: Nếu điều này được đẹp lòng vua, xin vua hãy trao cho tôi những bức thơ truyền các qua tổng trấn bên kia sông cho phép tôi đi ngang qua cho đến khi tôi tới Giu-đa lại ban chiếu chỉ cho A-sáp, kẻ giữ rừng vua, truyền người cho tôi gỗ làm khuôn cửa của thành điện giáp với đền và làm vách thành, cùng nhà mà tôi phải vào ở. Vua bèn ban cho tôi các điều đó, tùy theo tay nhơn lành của Đức Chúa Trời tôi giúp đỡ tôi. (Nê-hê-mi 2:1-8)
Người Cơ-đốc dùng chữ gánh nặng không theo cách bình thường. Thay vì liên hệ đến một khối nặng thực thể, những tín nhân nói đến một sức nặng tâm linh được đặt nơi trái tim họ. Chính yếu của lời nói “Tôi có một gánh nặng về người đó” có nghĩa là “Tôi cảm nhận một sự thúc dục mãnh liệt để cầu nguyện cho người đó.”
Thiên Chúa tạo một sự nặng nề trong tâm linh của tín nhân khi Ngài muốn sự chú ý của người nam hay người nữ đặt trọng tâm vào một vấn đề nào đó. Điển hình là việc Ngài đã vận động một người Do-thái lưu vong như Nê-hê-mi để cầu thay cho phần người Do-thái còn sót lại, bị bỏ rơi yếu thế bên những tường thành đổ nát của Giê-ru-sa-lem. Đức Chúa Trời đã biết đến các rắc rối của người Do-thái rồi, do đó chắc chắn Ngài không cần những cầu nguyện của một người như thế này. Gánh nặng là điều tốt lành cho Nê-hê-mi. Để Đức Chúa Trời dùng ông như một ống dẫn hầu giúp người khác hỗ trợ lại đức tin của ông. Nê-hê-mi đã gõ vào nguồn chứa của lòng thương xót khi ông qùy trên đầu gối mình. Tình yêu của ông cho những người trong nước đã thành lớn lao khiến ông nuốt được sự sợ hãi và tâu trình các điều cần thiết lên vua đế quốc Ba-tư.
Kêu gọi chúng ta cưu mang gánh nặng lẫn cho nhau là một cách thức để Đức Chúa Trời làm mạnh mẽ Hội-thánh của Ngài. Bản chất con người dường như khiến chúng ta cảm thấy có liên lạc với các người mình đã giúp đỡ. Cũng giống như thế, một dây vô hình trói chặt chúng ta vào những người được mình cầu nguyện, cho dù các người đó có lẽ không bao giờ nghe được lời cầu thay của chúng ta. Đức Chúa Trời đã đan những sợi dây lại với nhau để cho nhiều tín nhân hiệp thành một khối trọn vẹn gọi là ‘Thân thể của Đấng Christ’ (Rô-ma 12:5 – cũng vậy, chúng ta là nhiều người mà hiệp nên một thân trong Đấng Christ, và hết thảy chúng ta đều là các phần chi thể của nhau).
Cha Thiên-thượng của chúng ta đang tìm kiếm những con người sẵn lòng mang gánh nặng cho các anh chị em khác trong Chúa. Tôi thách thức các bạn hãy lập chính mình sẵn sàng, để cầu thay cho một số người nào đó. Chúc phước cho thân thể của Đấng Christ là một đặc quyền lạ lùng.
(Nguồn: https://vietchristian.com/vanpham/reader.asp?vcid=5,550)