Tại Sao Có Quá Nhiều Người Nữ Tranh Đấu Cho Nữ Quyền Ủng Hộ Những Người Nam Khủng Bố

Share

Những người đàn ông như cha tôi, một ‘nhà cách mạng’ và là bạn nối khố của Hafez Assad ở Syria, đã chứng minh rằng họ cũng có thể phá hư tâm hồn của một người phụ nữ.

   “Ông ấy là cựu tổng thống Syria, một nhà độc tài. Nhìn vào điều này để thấy ra sự tham nhũng thối nát.”

   Đó là tuần thứ ba của năm thứ hai đại học, và tôi không biết phải trốn đi đâu. “Ồ không,” tôi nhủ thầm khi giáo sư đại học của tôi chỉ vào bức ảnh của Hafez al-Assad và chế độ biệt đội tội phạm trong thập niên 1970s của ông ta. Tôi cứng người như bị đóng băng. Tôi sợ họ phát hiện ra người đứng cạnh Assad là cha của tôi.

   Cha tôi là tùy viên quân sự Syria dưới chế độ độc tài của Tổng thống Hafez al-Assad. Tuổi thơ của tôi đầy dẫy sự bạo hành như bạn có thể tưởng tượng vì tôi là con gái của một sĩ quan quân đội cấp cao trong quân đội Syria.

   Bác sĩ trị liệu của tôi từng nói rằng, những đứa trẻ sống trong những gia đình bạo hành được dạy cách bình thường hóa chứng rối loạn chức năng. Hóa ra cô ấy đã đúng. Tôi đã, trên thực tế, chấp nhận cuộc sống chung với một kẻ bạo hành bệnh tâm thần, và tên của nó là Thuyết Nữ Quyền.

   Đáng buồn thay, khi một phong trào khởi đầu là một phong trào chính đáng đấu tranh cho công bằng xã hội, giờ đây lại tẩy xóa những câu chuyện đau thương của phụ nữ. Thiếu sự đồng cảm và niềm tin bị bóp méo rằng cưỡng hiếp phụ nữ là một phương tiện chính đáng để đạt được mục tiêu chính trị: đây chính là hình ảnh của chủ nghĩa nữ quyền ngày nay.

   Tôi là một bác sĩ người Canada gốc Ả Rập đứng bên giường bệnh của những người sống sót sau khi bị hành hại; và – kể từ ngày 7 tháng 10 năm 2023, khi những kẻ khủng bố Hamas hãm hiếp, sát hại và bắt cóc hàng trăm phụ nữ Israel tại lễ hội âm nhạc Nova và từ cộng đồng của họ ở miền nam Israel – không còn là một người tranh đấu nữ quyền (feminist) nữa.

   Tôi không phải lúc nào cũng là người phản lại niềm tin của mình: Tôi tốt nghiệp trường luật, học xong trường y, giành được học bổng Fulbright và học tại Đại học Stanford. Trong suốt tất cả hành trình này, tôi tuyên bố mình là một nhà hoạt động nữ quyền. Tôi thậm chí còn viết một cuốn sách về nó và cống hiến câu chuyện của mình cho phong trào mà tôi yêu thích. Tôi tưởng các nhà hoạt động vì nữ quyền quan tâm đến việc bảo vệ phụ nữ khỏi những người đàn ông bạo hành. Tôi tưởng chúng tôi ở cùng một phía. Nhưng tôi đã sai.

   Vào ngày 7 tháng 10 năm 2023, Hamas phát hành một đoạn video của nghệ sĩ xăm hình người Đức gốc Israel Shani Nicole Louk, 23 tuổi, cho thấy những kẻ khủng bố Hamas diễu hành cơ thể gần như khỏa thân của Shani dọc theo đường phố Gaza ở phía sau một chiếc xe bán tải. “Allah thật tuyệt vời!” những người đàn ông vang tiếng hò hét đầy tự hào, chĩa súng AK-47 lên trời. Chân của một người đàn ông treo lủng lẳng trên người Shani. Cô ấy nằm úp mặt, chết.

   Hai ngày sau, Ủy ban Nữ quyền Cách Mạng Lâm Thời – Chi hội Nam California (IRFC) đã xuất bản một bài báo. Họ khẳng định câu chuyện các phụ nữ Israel bị Hamas hãm hiếp hàng loạt trong vụ thảm sát lễ hội âm nhạc là “không được chứng minh”. Họ cũng cho biết video của Shani Louk không cho thấy “bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào về việc tấn công tình dục”. IRFC phủ nhận sự tồn tại của “hiếp dâm với ý thức hệ diệt chủng”.

   Nhưng sự tập chú vào tầm vóc quy mô của sự hiếp dâm như là một dấu hiệu của sự chống lại công lý, đã xóa bỏ câu chuyện cá nhân của Shani Louk. Chúng ta không cần phải xảy ra một vụ cưỡng hiếp quy mô lớn vì đó là một vấn đề (bị tranh luận); những gì xảy ra với Shani Louk là đủ rồi.

   Trái ngược với những gì các nhà hoạt động nữ quyền đã nghe nói và tin vào, một người có thể vừa là một nhà hoạt động nữ quyền vừa lạm dụng phụ nữ. Tôi đã học được rất nhiều bài học khi lớn lên với một người cha luôn tuyên bố ủng hộ tự do và công lý nhưng lại tích cực tham gia vào việc áp bức phụ nữ. Những người đàn ông cực đoan như bố tôi thật dữ dội, mất nhân tính và sẽ phá hư tâm hồn của người phụ nữ.

   Tôi kể câu chuyện của mình vì tôi không muốn mọi người bảo vệ hoặc phớt lờ sự bạo hành, bất kể là bởi vì chính nghĩa thực thi công bằng xã hội.

   Cha tôi tự xưng là “Nhà cách mạng vì nhân dân Syria” và cống hiến hết mình cho hoạt động tích cực với các chiến dịch chống tham nhũng rầm rộ cho những người mà ông nói là yêu quý. Điều này nghe có vẻ là một chính nghĩa chính đáng, nhưng giống như hầu hết những người thân cận của Assad – những người đã chuyển hàng triệu USD viện trợ nhân đạo thông qua các khoản hối lộ ngầm – cha tôi tranh đấu cho người dân Syria bên cạnh những hành vi lạm dụng quyền lực đang diễn ra của ông.

   Trong phần lớn cuộc đời mình, tôi đã sống với một bạo chúa hoang tưởng và tất cả những gì tôi muốn là một người cha bình thường. Trong hầu hết các ngày, ông lê lết và thì thầm những câu không trọn vẹn về một cuộc sống mà ông đã từng sống. Tôi hoàn toàn không biết ông đang nói về điều gì; Tôi sinh ra và lớn lên ở Canada. Tôi chưa bao giờ đến Syria và không hiểu tại sao các hoạt động sau giờ học lại biến thành một phân tích phức tạp về địa chính trị của Trung Đông. “Bố,” tôi nói, với một chân bước ra khỏi cửa, “Con không quan tâm đến chính phủ Syria, con quan tâm đến việc tập luyện bóng đá và con không muốn đến muộn.”

   Tôi mới 12 tuổi nhưng không khỏi thắc mắc về cuộc sống ở một đất nước mà chính phủ thất thường đến mức bắn vào đầu người dân chỉ vì họ có một ý kiến; Tôi nghĩ đó hẳn là điều tồi tệ nhất trên thế giới.

   Thật dễ dàng để cho rằng câu chuyện của gia đình tôi là một câu chuyện cổ tích kinh điển của chủ nghĩa tự do kể lại về những người tị nạn bị nguy hiểm đến tính mạng được những người Sa-ma-ri nhân lành ở phương Tây cho trú ngụ. Thay vì như vậy thì đó lại là câu chuyện về một người đàn ông tham nhũng đã được tị nạn chính trị ở Canada, nhưng chưa bao giờ học được cách sống cư xử tốt đẹp. Cha tôi đã ăn mừng ngày Tòa Tháp Đôi sụp đổ. Ông nhảy khỏi ghế với hai tay giơ cao: “Thượng Đế thật Vĩ Đại!” Ông hát lên. Sau đó, ông gọi điện thoại cho những người bạn phạm pháp của mình và tất cả họ đều vui mừng với tin tức này.

   Đối với thế giới bên ngoài, bố tôi là người thông minh và thật thu hút. Ông nói được năm thứ tiếng, có bằng tiến sỹ về lịch sử Trung Đông và cống hiến cho công bằng xã hội. Ông đấu tranh cho quyền lợi của phụ nữ Ả Rập trong giáo dục. Và mọi người reo hò tên của ông. Họ hét lên từ khán đài những khẩu hiệu “Bình đẳng!” “Phụ nữ Ả Rập tiến lên!” Đừng bận tâm đến việc ông đánh đập dã man đứa con gái duy nhất của mình ở nhà. Ngay cả sau khi ông qua đời, tôi vẫn sống trong nỗi sợ bị giết vì đã có thể nói ra những gì cho chính mình. Một phần trong số đó là chấn thương tâm lý, nhưng phần lớn là do ông đã thề rằng ông sẽ làm như vậy (sẽ giết).

   Hiện nay trên thế giới có 1,8 tỷ người Hồi giáo. Hầu hết họ không phải là kẻ lạm dụng. Nhưng bạo lực đối với phụ nữ là một vấn đề mang tính hệ thống: Văn hóa và sự xuyên tạc đạo Hồi bởi những người đàn ông cực đoan kiêu ngạo như cha tôi và những người phụ nữ cổ vũ cho họ dẫn đến bạo lực, hãm hiếp, giết người vì danh dự và cắt xén bộ phận sinh dục nữ trong thế giới Ả Rập.

   Và nó đã dẫn tới cái chết của Shani Louk, 23 tuổi. Tôi bị sốc khi các nhà hoạt động vì nữ quyền phớt lờ nỗi đau của phụ nữ Israel. Nó làm tôi nhớ đến những bữa sáng Chủ nhật với cha tôi và ông thường nói rằng “không ai phải chịu đựng như người Ả Rập đã phải chịu đựng”. Lẽ ra ông có thể bày tỏ sự đồng cảm với sự thật là có rất nhiều người phải chịu đau khổ nhiều hơn người Ả Rập. Nhưng ông không muốn bị phân tâm bởi những dữ kiện thật.

   Sau này, ông kể với một người bạn rằng ông thấy những câu chuyện về buôn bán nô lệ Ả Rập thật khủng khiếp – không phải vì 18 triệu người châu Phi bị thực dân Ả Rập bắt làm nô lệ, mà đơn giản là vì những câu chuyện đó diễn tả người Ả Rập theo cách tiêu cực. Thế nên ông tìm kiếm điều gì đó nhẹ nhàng hơn, đồng cảm hơn với những gì ông đã phải chịu đựng khi những câu chuyện đó diễn tả người Ả Rập theo cách tiêu cực. Cho nên ông đã phát triển một cách giải thích sự thực đó mà nó xoay quanh cái tôi của ông để rồi ông trở nên quên đi nỗi đau khổ của những người khác.

   Nghiên cứu cho thấy rằng một nhóm hoàn toàn bị ám ảnh bởi nỗi đau khổ của chính mình có thể phát triển một chủ nghĩa theo kiểu “cái tôi là nạn nhân”, trong đó các thành viên không thể đồng cảm với nỗi đau khổ của người khác.

   Tôi nghĩ đây có lẽ là điều đang xảy ra với rất nhiều nhà hoạt động nữ quyền. IRFC cho biết “tuyên bố” của phụ nữ Israel về việc họ bị tấn công tình dục “làm lu mờ lịch sử bạo lực tình dục đối với người Palestine”. Nhưng trải nghiệm sống với sự áp bức của một phụ nữ Israel không xóa bỏ trải nghiệm sống với sự áp bức của một phụ nữ Palestine. Cả hai câu chuyện đều có thể cùng tồn tại. Việc các nhà hoạt động nữ quyền phủ nhận tất cả các hình thức áp bức khác tồn tại bên ngoài họ – niềm tin của họ rằng trải nghiệm sống của phụ nữ Palestine là trải nghiệm sống duy nhất đáng được lắng nghe – tóm lại là đến từ ý thức hệ dành riêng quyền lực và đặc quyền cho chính họ.

   “Kỳ thị Hồi giáo,” là điều những người hoạt động nữ quyền nói về tôi khi tôi gọi Hamas là những kẻ hiếp dâm. Những người hoạt động nữ quyền nhanh chóng gọi tôi là “kẻ cực đoan chống Hồi giáo” vì tôi gọi kẻ bạo hành là kẻ bạo hành, kẻ hiếp dâm là kẻ hiếp dâm và kẻ khủng bố là kẻ khủng bố. Nhưng đó không phải là chống Hồi giáo khi gọi những kẻ bạo chúa đã hãm hiếp, bắt cóc và giết hại phụ nữ và trẻ em Israel vào ngày 7 tháng 10 là những kẻ khủng bố, bởi vì chúng đúng là như vậy.

   Những người hoạt động nữ quyền không coi tôi là kẻ cực đoan chống Cơ Đốc Giáo sợ người da trắng khi tôi gọi Ku Klux Klan (KKK) là những kẻ khủng bố Cơ Đốc Giáo da trắng. Tuy nhiên, họ lại phản ứng một cách kỳ lạ khi tôi chỉ trích Hamas. Tôi không hiểu tại sao họ lại bảo vệ những kẻ lạm dụng bóp méo giáo lý Hồi giáo để biện minh cho việc cưỡng hiếp và giết hại phụ nữ. KKK cũng thuộc loại tương tự, ngoại trừ việc họ bóp méo các nguyên tắc Cơ Đốc Giáo để biện minh cho việc giết người. Cả hai nhóm này đều là những kẻ khủng bố, và nói về những kẻ khủng bố không có nghĩa là tôi đang nói về tôn giáo mà chúng đang theo.

   Hãy để tôi nói rõ: Tôi không sợ Hồi giáo, một tôn giáo mà hầu hết gia đình tôi theo. Tôi sợ những kẻ lạm dụng và hiếp dâm. Tôi sợ những người đàn ông không coi trọng mạng sống của phụ nữ. Tôi sợ bị cưỡng hiếp bởi tất cả những kẻ cực đoan, chứ không phải chiếc áo choàng mà chúng núp phía sau.

   Sự thật là tôi sợ rất nhiều thứ, nhất là việc đăng bài viết này về bố tôi. Lý do duy nhất khiến tôi có đủ can đảm để viết bài này là vì cách đây vài tuần, tôi tình cờ nghe được một người phụ nữ trong phòng tắm công cộng nói rằng đoạn video về Shani Louk là “vấn đề riêng cho phụ nữ Do Thái”.

   Bạn không cần phải là người Do Thái để video của Shani Louk mới trở thành vấn đề. Nếu bạn là một phụ nữ, chuyện xảy ra với Shani cũng là vấn đề của bạn. Bằng cách sử dụng thân thể của Shani làm biểu tượng của tự do, Hamas đang gửi một thông điệp mạnh mẽ tới mọi phụ nữ trên khắp thế giới: quyền lực tối cao của người Ả Rập trông như thế này.

   Khi tôi nói về sự tối cao của người Ả Rập, tôi đang đề cập đến niềm tin phân biệt chủng tộc rằng người Ả Rập tạo thành một chủng tộc thượng đẳng. Đây là điều cha tôi tin tưởng. Và đừng nhầm lẫn: những kẻ theo chủ nghĩa tối cao Ả Rập như cha tôi tấn công với ý định giết người. Họ ghét những người phụ nữ tự do. Những người phụ nữ được tạo nên bằng xương và thịt, có đầy quyền tự quyết và sự lựa chọn. Cùng với nền dân chủ, những loại đàn ông này không muốn gì hơn ngoài việc một phụ nữ tự do phải chết. Thật nguy hiểm cho bất cứ ai đặt mình vào cuộc đối thoại về quyền lực, đặc quyền và áp bức ở Trung Đông, và muốn xóa bỏ câu chuyện về quyền lực tối cao của người Ả Rập và chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo. Hãy quên biệt ngữ của bạn đi. Hãy lắng nghe câu chuyện của chúng tôi.

   Những gì xảy ra vào ngày 7 tháng 10 là về sự thù ghét phụ nữ và sự thù ghét người Do Thái. Nó nói về quyền lực và mong muốn làm nhục, xấu hổ và trừng phạt phụ nữ Israel vì chính con người họ là gì. Đây là câu chuyện về chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo, bị lây nhiễm bởi những nhân vật có vẻ chính trực nhưng cực kỳ nguy hiểm, được tạo nên từ những khẩu hiệu nổi dậy và sự cổ vũ của các nhà hoạt động, với đầy bạo lực liên tục đối với phụ nữ.

   Sống là một bác sỹ đã dạy tôi rằng bạo lực trên cơ sở giới tính không bao giờ là ngẫu nhiên. Nó luôn là kết quả của sự bất bình đẳng có tính hệ thống. Để hiểu điều gì đang xảy ra trên thế giới của chúng ta, chúng ta phải đứng bên giường bệnh của những người sống sót. Chúng ta phải lắng nghe câu chuyện của họ. Trong sự tang thương của ngày 7 tháng 10, chúng ta phải hiểu trải nghiệm của phụ nữ Israel và quyết liệt bảo vệ quyền được lắng nghe và tin tưởng những câu chuyện của họ. Có sức mạnh trong việc lắng nghe.

   Tôi không biết mỗi phụ nữ Israel phải tiết lộ câu chuyện gì. Tôi không có cách nào để biết một điều như vậy. Nhưng lòng can đảm để giúp họ khám phá những trải nghiệm đó, và làm chứng cho tổn thương của họ, đó mới là những gì một nhà hoạt động y tế cần có.

   Nếu chúng ta nghiêm túc trong việc bảo vệ phụ nữ khỏi bạo lực, hãy kêu gọi các nhà hoạt động nữ quyền chịu trách nhiệm về việc họ xóa bỏ những câu chuyện về phụ nữ Israel – hãy nói về Shani Louk. Làm cho câu chuyện của cô ấy có thể nhìn thấy được. Hãy chống lại bạo lực đối với tất cả phụ nữ, không chỉ cho một số ít được chọn riêng. Hãy để ý tới phụ nữ Do Thái. Hãy quên đi những sáo ngữ. Hãy lắng nghe câu chuyện của cô ấy. Chúng ta không thể đập tan lý thuyết nữ quyền trong một ngày. Chúng ta không thể đập tan những câu chuyện lạm dụng chỉ sau một đêm. Nhưng đó là một sự khởi đầu.

Ánh Dương & Nguyễn Trọng (BBT)

Lược Dịch Theo: https://blogs.timesofisrael.com

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan