Sau khi bị lạm dụng tình dục, tôi đã nghĩ mình bị bệnh AIDS.
Tôi nghĩ mình sắp chết.
Đó là lý do tại sao tôi nói với bố tôi về việc bị lạm dụng. Đó là lý do tại sao tôi bò ra khỏi giường vào một buổi tối muộn, đến gần bố khi bố đang thanh toán hóa đơn bằng một cuốn sổ séc trong nhà bếp, và tôi trút hết gan ruột của mình kể ra.
Tôi nói với bố rằng tôi đã làm những điều khủng khiếp. Tôi nói với anh ta rằng tôi là một tội nhân khủng khiếp. Tôi đã nói với bố rằng tôi không phải là một trinh nữ.
Đó là vào cuối những năm 80, và tất cả những gì tôi biết là những người làm điều xấu bị dính bệnh AIDS. Tôi đã làm những điều tồi tệ, do đó, tôi bị AIDS và sắp chết.
Có lẽ điều đó nghe có vẻ lố bịch, nhưng đó là cách bộ não trẻ con của tôi giải thích dữ liệu và đó là lý do tại sao tôi nói với bố mình.
Những gì bố tôi đã làm tiếp theo là những gì ông ấy nên làm. Đó là điều mà bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng nên làm khi một đứa trẻ nói rằng nó đã bị lạm dụng. Đó là điều mà bất kỳ lãnh đạo hội thánh nào cũng nên làm khi ai đó nói rằng họ đã bị lạm dụng tình dục. Nhưng thật kinh khủng, đó không phải là điều mà nhiều bậc cha mẹ và các nhà lãnh đạo thực sự làm.
Bố đã tin tôi.
Đó mới là đúng. Đó là điều chính yếu: Hãy tin con của bạn.
Đừng áp dụng sai nguyên tắc “vô tội cho đến khi được chứng minh có tội”
Với tư cách là một luật sư, tôi vô cùng biết ơn hệ thống pháp luật của chúng ta. Chắc chắn là nó có một số vấn đề, nhưng nguyên tắc chung cho rằng bị cáo vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội là cơ sở tuyệt đối. Nó rất quan trọng đối với hoạt động công lý của một phòng xử án.
Nhưng chúng ta không nói về phòng xử án.
Chúng ta đang nói về phòng khách, phòng ngủ và nhà bếp. Và ở những nơi đó, bạn nên luôn luôn khởi đầu tin tưởng vào con bạn. Hoặc bạn bè. Hoặc các tín hữu.
Bằng cách nào đó, chúng ta đã có ý tưởng sai lầm rằng những lời buộc tội sai là chuyện thường xảy ra. Không phải như vậy đâu. Các cáo buộc hóa ra là bịa đặt vẫn xảy ra và chúng ta cần biết khả năng như thế có thể xảy ra, nhưng mặc định của chúng ta phải là tin người đang nói về việc bị lạm dụng tình dục.
Bởi vì lạm dụng tình dục phổ biến hơn quá nhiều so với những câu chuyện bịa đặt về việc bị lạm dụng tình dục.
Bây giờ, tin đứa trẻ trước mặt bạn không có nghĩa là bạn tự động tin rằng bị cáo có tội. Tôi không nói rằng bạn vội vàng đi đến kết luận và ném bị cáo vào gầm xe buýt. Tôi chỉ nói rằng bạn phải bắt đầu lắng nghe và lắng nghe và dành không gian cho người trước mặt bạn. Bắt đầu tin tưởng.
Hãy biết rằng điều đó thường rất khó tin.
Lạm dụng tình dục thường xảy ra trong bối cảnh của một mối quan hệ đã biết. Bạn và đứa trẻ có thể sẽ biết kẻ bạo hành, và đó là điều điển hình. Đối với tôi, đó là một người hàng xóm, và phần lớn các vụ lạm dụng xảy ra trong nhà tôi.
Bạn có thể sẽ biết kẻ bạo hành. Bạn thậm chí có thể có quan hệ họ hàng với kẻ bạo hành và một lần nữa, đó là điều khiến cáo buộc trở nên khó tin.
Nếu con bạn nói với bạn về việc bị lạm dụng tình dục, đó chắc chắn sẽ là điều bạn không muốn nghe và vấn đề là, nó có thể sẽ liên quan đến người mà bạn không muốn nghĩ đến. Nhưng hãy nghe tôi, làm ơn nghe tôi. Đừng vội bào chữa cho bị cáo. Hãy khẩn thiết nghe tiếng trẻ thơ.
Tôi đã nghe đủ mọi câu chuyện từ thanh thiếu niên, thân chủ và bệnh nhân kể lại, với tất cả sự van cầu: Nếu con bạn kể với bạn về việc bị lạm dụng tình dục bởi một người mà bạn không muốn nghĩ rằng có thể làm được điều đó, HÃY TIN CON CỦA BẠN.
Bố tôi đã tin tôi. Bố nói với tôi rằng tôi sẽ không chết. Bố nói với tôi rằng tôi không làm gì sai cả. Bố đã ôm tôi.
Và thành thật mà nói, tôi không nhớ điều gì đã xảy ra tiếp theo. Tôi không biết liệu họ có nói chuyện với những người hàng xóm hay không. Tôi biết tôi không còn gặp người hàng xóm đó nữa. Tôi ước gì tôi có thể hỏi bố mẹ tôi điều đó như thế nào. Họ đã nghĩ gì? Họ đã cảm thấy gì? Thật không may, cuộc trò chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra; bố mẹ tôi đều đã mất cách đây nhiều năm.
Tôi không nhớ nhiều sự kiện. Nhưng tôi nhớ những cảm xúc.
Tôi cảm thấy được yêu.
Tôi cảm thấy được nghe.
Tôi cảm thấy được bảo vệ.
Tôi cảm thấy có giá trị.
Tôi không cảm thấy bị buộc phải im lặng.
Bố tôi không ngờ vực, nghi ngờ hay không tin. Bố bắt đầu tin tôi, và bố tiếp tục tin tôi.
Bố đã ôm tôi.
Và đó chính xác là những gì tôi cần.
Nguyễn Bình
(Lược dịch theo: faithit.com)