Đức Chúa Jêsus ngước mắt nhìn môn đồ và phán: “Phước cho các con là những người nghèo khó, Vì vương quốc Đức Chúa Trời thuộc về các con.”
— Lu-ca 6:20
Nhiều người, nếu không phải hầu hết, trong những người lắng nghe lời Chúa Giê-xu hôm đó là những người nghèo. Sự khó khăn và khó nhọc của đời sống của họ đã đưa họ đến lắng nghe “tiên tri” Giê-xu này. Với họ, họ có hy vọng là Chúa Giê-xu sẽ nói với họ nhiều hơn về vương quốc Đức Chúa Trời – ngày mà Đấng Mê-si-a công chính và không phải là người La-mã ác độc sẽ cai trị họ.
Từ lời dạy khởi đầu của Ngài, Chúa Giê-xu khai phóng một loạt những lời công bố làm đảo lộn tầm nhìn của đoàn dân đông. Lời giảng của Chúa Giê-xu cho thấy sự tương phản giữa sự sở hữu vật chất và những giá trị vật chất với những điều đến từ thiên đàng. Trong vài lời nói, Chúa Giê-xu xác nhận rằng những điều trong thế gian này không luôn luôn như chúng ta tưởng và chắc chắn không phải là những điều mà một ngày kia nó sẽ trở nên.
Nhìn trên bề mặt, dường như là Chúa Giê-xu đang làm một lời hứa ban sự cứu chuộc và ơn phước bao phủ trên mỗi một người nghèo. Dựa trên giải thích này, một số người xem người nghèo như là tuyển dân của Đức Chúa Trời – những người đau khổ trong thế giới này có thể mong đợi những sự ban phước không thể đo lường được trong thế giới sẽ đến. Những người theo quan điểm này chủ trương rằng dân Chúa, hội thánh phải đặt ưu tiên mục vụ cho người nghèo, và trong cách này, phát huy vương quốc Đức Chúa Trời.
Những người khác xem lời tuyên bố của Chúa Giê-xu như là một cái nhìn sâu sắc vào trong sự nghèo khó tâm linh, liên hệ đến một bài giảng tương tự trong đó Chúa Giê-xu nói về “nghèo khó tâm linh” (Ma-thi-ơ 5:3). Trong quan điểm đó, Chúa Giê-xu ban một phước hạnh vĩ đại đến những ai nhận biết sự nghèo khó thuộc linh của mình trước Chúa. Bởi vì họ biết rằng họ không có thể làm được gì để tăng cường chỗ đứng thuộc linh của họ. Những người này, những người nghèo khó trong tâm linh, nhận được ân huệ vô bờ bến của Đức Chúa Trời. Nên trong quan điểm thứ hai này, Chúa Giê-xu không chỉ xác nhận giá trị của sự nghèo khó vật chất nhưng cũng cảnh cáo về sự nguy hiểm sâu xa của sự tự cho rằng mình đã đủ thuộc linh rồi.
“Người nghèo” và “người nghèo tâm linh”
Khi Chúa Giê-xu nói đến “người nghèo khó” và “người nghèo khó tâm linh,” những ý nghĩa của hai chữ này có thể trộn trấu lẫn vào trong nhau. Trong suốt mục vụ trên đất của Ngài, Chúa Giê-xu đáp ứng những nhu cầu thực tiễn của người nghèo – cho ăn, chữa lành, và tôn trọng họ. Mặc dù có sự nhấn mạnh này, Chúa Giê-xu từ chối việc đặt một ưu tiên cao hơn cho sự đáp ứng những nhu cầu thể lý so với đáp ứng những nhu cầu tâm linh. Qua lời nói và hành động của Ngài, Chúa Giê-xu bày tỏ sự quân bình thiên thượng – chú tâm đến những người có những nhu cầu thể lý nhưng không bao giờ quên ưu tiên của những nhu cầu thuộc linh.
Văn Bình
(Lược dịch theo: thenivbible.com)