Khi còn ở Mã Lai vào tháng 11, tôi có được một ngày cuối tuần để thư giản và khám phá thành phố. Tôi đi mà không theo một chương trình gì hết, ngoài chuyện chụp hình vòng quanh thành phố và con sông.
Sau khi đi qua những chợ rất lớn và những vùng khác nhau của thành phố, sau cùng tôi đến dòng sông. Thấy một cái ghế dài gần đó, tôi ngồi xuống nghĩ chân và dùng thời gian này để ngắm lấy cảnh chung quanh.
Ngồi được một chút thì có một cô gái trẻ đến ngồi kế tôi. Nhìn lối trang điểm và ăn mặc lộ liễu của cô tôi biết ngay đây là một cô gái điếm và cô đang nhắm vào tôi là một khách hàng chơi hoa.
Cô tự giới thiệu tên cô là Anette. Tôi nói cho cô biết tên của tôi. Đang khi chúng tôi ngồi yên lặng thì lòng của tôi tan vỡ.
Câu hỏi của tôi, “hôm nay cô khỏe không?” phá tan sự yên lặng. Dù cô không nói tiếng anh lưu loát, nhưng cô đủ sức nói những chuyện vặt vảnh. Chúng tôi trải qua vài phút nói về con sông, thành phố và những chuyện vặt vảnh khác.
Sau cùng, tôi hỏi cô làm việc gì. Cô ngập ngừng giải thích bằng tiếng Anh vụn vặt rằng công việc của cô là làm tình. Khi cô nói đến đó tôi có thể thấy rằng cô nửa xấu hổ nửa mong tôi có thể là khách hàng của cô.
Tôi bảo cô, “Tôi không phải là khách hàng, tôi là một người bạn.”
Nhìn vào dáng người thiếu ăn của cô, tôi nghĩ rằng cô không thường có được những buổi ăn của một ngày. Thế nên tôi hỏi cô có thể đề nghị một nhà hàng nào trong vùng. Sau khi cô nói tên của một chỗ trong tầm mắt thấy, tôi đề nghị mua buổi ăn trưa cho cô. Cô đồng ý và tôi cũng tự hỏi không biết tôi đang làm chuyện gì đây! Bộ dạng và cách ăn mặc của cô này nói rõ lắm về “nghề nghiệp” của cô… người ta sẽ nghĩ gì về chúng tôi?
Trong khi chúng tôi đi bộ đến đó tôi nhìn thấy những khuôn mặt quay lại nhìn vào cô. Những người đàn bà nhìn cô với thái độ khinh bỉ trong khi những người đàn ông nhìn vào cô và tôi có lẽ đang thắc mắc không biết đang có chuyện gì trong chúng tôi đây!
Để giữ khoảng cách an toàn của tình trạng này, tôi giải thích cho cô biết rằng tôi không phải là một khách tìm hoa và tôi không đòi hỏi cô phải đáp trả lại cho tôi bất cứ một điều gì. Cô nói cô hiểu và như thế tôi để cho tình huống tự nhiên diễn ra.
Khi chúng tôi ngồi xuống ở nhà hàng bên bờ sông, tôi có thể đọc ra được từ bộ dạng của cô là cô nghĩ rằng đây không phải là chỗ cô đến. “Có ai đưa cô đi ăn trước đây không?” Tôi hỏi. Cô trả lời, “Chưa từng có ai.”
Trong khi chờ đợi thức ăn đem đến, tôi biết thêm một chút về Anette. Cô đươc 25 tuổi và đi đi về về để làm công trên những đồng lúa. Bây giờ là ngoài mùa, dĩ nhiên là không có việc làm ở quê nhà.
Có nghĩa là cô phải tìm một công việc khác thay vào để có thức ăn, nước uống và nơi sinh sống. Tôi hỏi thêm một chút về công việc của cô. Cô giải thích, “Tôi không thích làm như vậy nhưng tôi có thể làm gì khác bây giờ?” Cách nói và phong thái của cô rõ ràng cho thấy là cô chẳng muốn làm chuyện này chút nào.
Nhưng cô không thể tìm ra được cách nào khác.
Khi cô nhìn vào tôi và nói, “Anh là một người tốt,” Tôi bắt lấy cơ hội để sẻ chia Tin Lành cho cô. Tôi cố gắng hết sức có thể được để giải thích cho cô hiểu, nhưng ngăn cách ngôn ngữ thì quá lớn. Tôi chỉ biết làm cho chắc chắn rằng ít nhất cô biết được danh Chúa Giê-su.
Sau đó, tôi biết điều tốt nhất tôi có thể làm là “chỉ” Chúa Giê-su cho cô thấy.
Tôi tiếp tục hỏi thăm và biết thêm là vì mẹ của cô đã chết, cô phải chăm sóc đứa em gái 7 tuổi. Tôi hỏi Anette rằng cô có thích làm điều gì để có một sự vui vẻ. Cô trả lời, “Tôi không thích làm “nghề” nhưng tôi thích có một khách hàng. Ít nhất tôi không phải cô độc. Tôi không muốn cô độc. Vì khi phải đi tới đi lui để làm thuê đồng áng tôi không có bạn.”
Sau khi thức ăn dọn lên bàn, cô xin phép tôi đem một ít thức ăn đến cho em gái nhỏ của cô có ăn. Tôi đồng ý mặc dù cô từ chối không cho tôi mua phần ăn riêng cho em gái của cô. Tôi chợt nhớ đến cái chợ mà tôi đã đi qua trước đó. Tôi hỏi cô và em cô có đủ quần áo. Cô nói không nên tôi đề nghị mua một ít cho hai chị em và cô mừng rỡ đồng ý.
Cái trải nghiệm tôi mới vừa có lúc đi qua trước đó nay không còn nữa. Trước đó, mỗi người bán hàng đều kêu réo tôi, “Ông ơi, ông ơi, ông thích cái áo sơ mi này không? Ông thích cái máy chụp ảnh này không?” Bất cứ cái gì họ có thì họ đều kêu réo dạm hàng với tôi, nhưng lần này thì không như vậy nữa.
Ngồi hay đứng bên sạp hàng, họ nhìn tôi với cô gái này, rồi quay mặt đi, hỗ thẹn. Bây giờ rất phẳng lặng hơn trước. Rồi chúng tôi cũng tìm một vài cái quần Jean và áo sơ mi, và với 32 đô cô có thể chọn một ít quần áo cho cô và em cô, cùng với một đôi giày mới.
Khi chúng tôi tiếp tục đi bộ và nói chuyện biết về nhau, lòng tôi tiếp tục tan vỡ. Tan vỡ vì cách mọi người nhìn vào cô, vì cách cô nhìn vào chính mình, và tan vỡ cho những người đã nhìn chúng tôi đi chung với nhau.
Người ta nghĩ rằng họ biết chuyện gì đang xảy ra. Họ nhìn cô với ánh mắt khinh bĩ vì những gì mà cô đang là.
Nhưng tôi biết sự thật
Nhưng tôi biết cô gái này không chỉ là một cô gái điếm, cô là một người thừa kế. Tôi biết rằng cô gái này là quý trọng vì cô là một công chúa của Vua trên muôn vua là Đấng đã chết cho cô. Tôi biết rằng cô giá trị hơn là $20 đô trong 4 tiếng đồng hồ và cô được Đấng đó quý yêu ngoài sức hiểu biết của chúng ta.
Tôi biết rằng cô được trân quý và yêu thương ở mức mà chỉ khi đến thiên đàng tôi mới hiểu hết được.
Sau khi cô có quần áo, tôi cho cô thêm một ít tiền và chúng tôi mỗi người một ngã. Chỉ đến lúc đó Anette mới thực sự tin rằng tôi không muốn gì từ cô cả.
Khi tôi nói là tôi phải đi, tôi có thể thấy sự sững sờ kinh ngạc trên khuôn mặt của cô. Cô biểu lộ cho thấy cô không tin vào những gì vừa xảy ra cho cô.
Tôi thấy cô bước đi vui mừng để kiếm đứa em nhỏ với quần áo mới trong tay này và một bữa ăn trong tay kia. Tôi chợt nhận ra rằng đây là điều Chúa Giê-su làm cho chúng ta. Ngài nhìn thấy chúng ta trong cách mà không ai nhìn thấy được. Ngài cho chúng ta nhiều lắm hơn là quần áo mới và bữa ăn – Ngài cho chúng ta một danh mới. Chúng ta bán mình cho những gì thuộc về thế gian này, nhưng Ngài tìm và mua chuộc chúng ta lại. Ngài yêu chúng ta với một tình yêu không thể nào diễn tả được!
Chúng ta có thể bày tỏ tình yêu này một cách thực hữu và chính xác hơn bằng những hành động hơn là những lời nói. Hãy đi ra và yêu thương người khác ngay trong ngày hôm nay!
DTCMS
(Lược dịch theo: faithit.com)