Chúng ta là những Cơ đốc nhân sống bằng đức tin, tình yêu và hy vọng nơi Chúa.
Niềm tin, tình yêu và hy vọng không tách rời nhau. Chúng được sinh ra vào trong lẫn nhau.
Lu-ca 7: 1-10 cho thấy Tình Yêu Thương cho người khác và Hy Vọng trong Chúa Giê-su đã khiến cho viên đội trưởng người La Mã ở thànhCa-bê-na-um trở thành người có đức tin lớn như thế nào. Chúa Giê-su đã nói về ông trong câu 9: “Ta bảo các ngươi, ngay trong dân Y-sơ-ra-ên, Ta cũng không thấy đức tin nào như vậy”.
Giống như người đội trưởng La Mã này, một người yêu thương người khác và đặt hy vọng vào Chúa Giê-su sẽ có tiềm năng trở thành một người có đức tin lớn.
1 Sau khi rao giảng mọi lời ấy cho dân chúng nghe rồi, Đức Chúa Jêsus vào thành Ca-bê-na-um. 2 Một viên đội trưởng có người đầy tớ rất yêu quý đang đau nặng, gần chết. 3 Khi nghe nói về Đức Chúa Jêsus, ông phái mấy trưởng lão Do Thái xin Ngài đến chữa bệnh cho đầy tớ mình. 4 Họ đến với Đức Chúa Jêsus, nài xin rằng: “Đội trưởng thật đáng cho Thầy giúp đỡ 5 vì ông thương dân ta, và đã xây nhà hội cho chúng ta.” 6 Vậy, Đức Chúa Jêsus đi với họ. Khi Ngài gần tới nhà, viên đội trưởng phái các bạn mình đến thưa với Ngài: “Lạy Chúa, không dám phiền Chúa như thế, vì tôi không xứng đáng rước Chúa vào nhà. 7 Tôi cũng nghĩ mình không xứng đáng đến với Chúa. Chỉ xin Ngài phán một lời thì đầy tớ tôi sẽ được lành. 8 Vì chính tôi cũng ở dưới quyền người khác, tôi cũng có quân lính dưới quyền tôi. Tôi bảo người nầy: ‘Đi!’ thì nó đi; bảo người khác: ‘Đến!’ thì nó đến; và bảo đầy tớ của tôi: ‘Làm việc nầy!’ thì nó làm.” 9 Nghe những lời ấy, Đức Chúa Jêsus ngạc nhiên về viên đội trưởng, quay lại bảo đoàn dân đi theo Ngài rằng: “Ta bảo các ngươi, ngay trong dân Y-sơ-ra-ên, Ta cũng không thấy đức tin nào như vậy.” 10 Những người được phái đi trở về nhà thì thấy người đầy tớ đã lành mạnh rồi
— Lu-ca 7:1-10 (BTTHĐ 2010)
1/ NGƯỜI YÊU THƯƠNG NGƯỜI KHÁC.
Tình yêu là yếu tố đầu tiên dẫn người đội trưởng La Mã đến với Chúa Giê-su.
Đức tin và tình là 2 mặt của một đồng tiền.
Đặc điểm đầu tiên trong đức tin của người đội trưởng này là tình yêu lớn lao của ông dành cho mọi người.
Đức tin và tình yêu là hai mặt và đan xen lẫn nhau.
Kinh thánh cho biết Đức Chúa Trời là tình yêu thương (1 Giăng 4: 8b).
Phao-lô thậm chí còn nói tình yêu là đặc điểm lớn nhất của đức tin, “Nên bây giờ còn có ba điều nầy: Đức tin, hi vọng, tình yêu thương; nhưng điều cao trọng hơn cả là tình yêu thương” (1 Cô 13:13).
Tất cả chúng ta đều hiểu rằng Phao-lô không có ý nói rằng đức tin, hy vọng và tình yêu là ba thứ riêng biệt. Ông không một cách máy móc so sánh chúng với nhau và phát triển bảng xếp hạng của chúng.
Nói một cách ngắn gọn, đức tin, hy vọng và tình yêu là ba điều không tách rời khỏi nhau. Không có đức tin thì sẽ không có hy vọng và tình yêu. Không có hy vọng thì sẽ không có đức tin và tình yêu. Không có tình yêu thì sẽ không có đức tin và hy vọng. Mỗi tính năng này sẽ không thể tồn tại nếu không có hai tính năng kia. Đức tin, hy vọng và tình yêu được xây dựng vào nhau. Chúng được đan xen vào nhau. Chúng thông tin và tương tác với nhau. Mỗi tính năng làm việc để cải thiện và tăng hai phần còn lại.
Có một người đàn ông đã ghét tôi rất cay đắng và rất lâu. Bởi vì tôi tin rằng Chúa có thể thay đổi cả anh ấy và tôi, tôi đã hy vọng rằng Chúa có thể thay đổi mối quan hệ căng thẳng của chúng tôi. Khi tôi có niềm tin và hy vọng như vậy, Đức Thánh Linh có thể hoạt động trong tôi và giúp tôi nhận ra mặt tích cực của người đàn ông này. Tương tự như vậy, Đức Thánh Linh hoạt động trong anh ấy và giúp anh ấy nhận ra mặt tích cực của tôi. Cuối cùng anh ấy đã chủ động làm hòa với tôi. Tôi tin rằng mỗi chúng ta ở đây đều đã trải qua điều gì đó tương tự như tôi.
Viên đội trưởng La Mã trong Lu-ca 7 là một người có tình yêu thương cao cả.
Câu 2 cho chúng ta biết rằng anh ta có một người hầu mà anh ta rất quý trọng.
Những bản dịch hiện đại của chúng ta sử dụng thuật ngữ “đầy tớ” nhưng trên thực tế, trong nguyên ngữ Hy Lạp của Lu-ca người hầu đó là một “δουλοσ”, một tên nô lệ.
Trong văn hóa và xã hội La Mã thời bấy giờ, nô lệ không là gì cả. Những người chủ La Mã có thể đánh đập, tra tấn, để một nô lệ đói hoặc giết theo ý muốn của họ. Nhưng trong Lu-ca 7, người chủ La Mã này rất coi trọng nô lệ của mình. Vì vậy, ông sai các trưởng lão Do Thái địa phương đến gặp Chúa Giê-su để xin Chúa Giê-su đến chữa lành cho nô lệ của ông.
Chúng ta phải hiểu điều này. Trong văn hóa và xã hội La Mã thời bấy giờ, Chúa Giê-su là một người Do Thái. Ngài không là gì trước người đội trưởng La Mã này. Nhưng vì cớ sực sống của người nô lệ này, viên đội trưởng La Mã đã dành cho Chúa Giê-su sự tôn trọng lớn nhất có thể. Và ông đã làm như vậy với trái tim chân thành của mình.
Ông biết rất rõ rằng tôn giáo và văn hóa của người Do Thái vào thời điểm đó không cho phép tiếp xúc thăm hỏi giữa ông và Chúa Giê-su. Ông là một người dân ngoại, một người không phải là người Do Thái. Chúa Giêsu lúc đó được coi là một Ra-bi vĩ đại, một người thầy vĩ đại của người Do Thái. Luật và tập quán tôn giáo của người Do Thái cấm một người Do Thái sùng đạo vào nhà của một dân ngoại. Vì vậy, ông không thể đích thân đến và yêu cầu Chúa Giê-su đến nhà của ông để chữa lành cho người nô lệ của ông.
Nhưng ông đã tìm ra một cách khác. Ông sẽ thể hiện sự tôn vinh của mình đối với Chúa Giê-su theo phong cách tôn giáo và văn hóa của người Do Thái. Ông sẽ nhờ các trưởng lão Do Thái, những người được kính trọng nhất trong cộng đồng Do Thái địa phương, đến xin Chúa Giê-su đến thăm nhà và chữa lành cho nô lệ của ông.
Viên đội trưởng La Mã rất coi trọng nô lệ của mình.
Ông chân thành bày tỏ lòng tôn kính và sự khiêm nhường tuyệt đối của mình đối với Chúa Giê-su để nài xin Ngài chữa lành cho người nô lệ của mình.
Tình yêu của ông dành cho người nô lệ của mình rất lớn.
Ông không chỉ yêu người nô lệ mà còn yêu cả dân tộc Do Thái.
Các trưởng lão Do Thái ở địa phương, trong câu 4 “nài xin rằng: “Đội trưởng thật đáng cho Thầy giúp đỡ 5 vì ông thương dân ta, và đã xây nhà hội cho chúng ta.” . ”
Đừng quên rằng người La Mã cai trị xứ Do Thái vào thời điểm đó, và hầu hết người Do Thái muốn đánh đuổi người La Mã.
Đừng quên rằng trước khi Chúa Giê-su thăng thiên, câu hỏi đầu tiên mà các môn đồ hỏi Ngài, trong Công vụ 1: 6 là: “ Lạy Chúa, có phải trong lúc nầy Chúa sẽ tái lập vương quốc Y-sơ-ra-ên chăng? ”
Hãy nhớ rằng ông là một viên đội trưởng La Mã. Ông có 100 người lính tinh nhuệ dưới quyền và trên chiến trường ông là người lính đi đầu của đại đội mình
Nhưng người đàn ông này đã chọn yêu không chỉ nô lệ của mình mà còn yêu cả dân tộc Do Thái, những người một ngày nào đó có thể nổi loạn chống lại đất nước của ông và giết ông (Lu-ca 6: 27-35).
Đức Chúa Trời là tình yêu thương… Tình yêu là đặc điểm lớn nhất của đức tin… Viên đội trưởng La Mã yêu… Tình yêu này dẩn ông đến với Chúa Giê-xu… Tình yêu này đã khởi động làm cho ông trở thành một người có đức tin tuyệt vời mà Chúa Giê-xu không thể tìm thấy trong dân Ngài vào thời điểm đó.
Chúa Giê-su đã tóm tắt tất cả các điều răn của Đức Chúa Trời thành tình yêu thương: Yêu Đức Chúa Trời và yêu nhau (Mác 12: 28-31)
Tình yêu là một trong ba đặc điểm lớn nhất của đức tin.
Đức Chúa Trời kêu gọi mỗi người chúng ta yêu mến Ngài và yêu thương nhau.
Đức Thánh Linh tuôn đổ tình yêu thương của Đức Chúa Trời vào lòng chúng ta (Rô-ma 5: 5b).
Tình yêu thương của Đức Chúa Trời làm cho cuộc sống gia đình của chúng ta trở thành một cuộc sống tuyệt vời giữa những thử thách, khó khăn và thử thách từ nền văn hóa chống Cơ đốc giáo.
Tình yêu thương của Đức Chúa Trời trong chúng ta sẽ thay đổi tâm trí và trái tim của con người, thu hút họ đến với Chúa Giê-su.
Nó chữa lành cho chúng ta và những người khác.
Nó duy trì những món quà tinh thần.
Nó khiến chúng ta phục vụ người nghèo và người thiếu thốn với lòng vui mừng và kiên trì.
Đức Thánh Linh ôi, xin làm sạch chúng con, đổ tình yêu thương của Đức Chúa Trời vào trái tim và giúp chúng con sống theo tình yêu đó.
2/ NGƯỜI HY VỌNG TRONG CHÚA GIÊ-XU
Tình yêu thương của Đức Chúa Trời dẫn viên đội trưởng La Mã đến với Chúa Giê-xu. Tình yêu và niềm hy vọng hay sự tin cậy nơi Chúa Giê-su cùng làm việc để biến đổi ông thành một người có đức tin vĩ đại.
Có điều rất đáng chú ý trong câu 5 là viên đội trưởng “đã xây nhà hội cho” cộng đồng Do Thái ở Ca-bê-na-um. Ông đã xây dựng một nơi thờ phượng và sinh hoạt cộng đồng của người Do Thái.
Người La Mã tôn thờ đủ mọi thần linh của dân La Mã và những thần linh của các dân tộc khác. Một người La Mã giàu có sẽ xây dựng những ngôi đền cho những vị thần này để tỏ lòng trung thành với họ.
Viên đội trưởng đã xây dựng một nhà hội, một nơi người Do Thái thờ lạy Đức Chúa Trời và sinh hoạt cộng đồng. Điều này có nghĩa là ông đã nhận lấy với Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. Ông đã đặt hy vọng và tin cậy vào Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. Và đây là lý do tại sao ông không đến với các vị thần của người La Mã hoặc của các dân khác nhưng đến với Chúa Giê-su để xin Ngài chữa bệnh cho người nô lệ của ông.
Ông đã thể hiện niềm hy vọng và sự tin cậy của mình vào Chúa Giê-xu.
Hơn 2000 năm trước, con người sống trong một thế giới đầy hy vọng và tin tưởng trong sự thờ lạy mê tín dị đoan. Tuy nhiên, viên đội trưởng La Mã đã xây dựng niềm hy vọng và sự tin cậy của mình bằng sự kết hợp giữa lý trí con người và niềm tin vào quyền năng kỳ diệu của Chúa Giê-su. Trong câu 6-8 ông tuyên xưng:
Lạy Chúa, không dám phiền Chúa như thế, vì tôi không xứng đáng rước Chúa vào nhà. Tôi cũng nghĩ mình không xứng đáng đến với Chúa. Chỉ xin Ngài phán một lời thì đầy tớ tôi sẽ được lành. Vì chính tôi cũng ở dưới quyền người khác, tôi cũng có quân lính dưới quyền tôi. Tôi bảo người nầy: ‘Đi!’ thì nó đi; bảo người khác: ‘Đến!’ thì nó đến; và bảo đầy tớ của tôi: ‘Làm việc nầy!’ thì nó làm.
Ông đã nói với Chúa Giê-xu như thế này:
Lý trí và kinh nghiệm con người của tôi nói rằng bởi vì tôi là đại đội trưởng, tôi có quyền hạn và quyền lực để điều binh lính của mình đến bất cứ nơi nào tôi muốn. Lời nói của tôi có thẩm quyền và sức mạnh.
Tôi có hy vọng và niềm tin nơi Ngài là người của Đức Chúa Trời. Ngài có dư thẩm quyền và quyền lực để cất đi bệnh tật của người nô lệ của tôi. Vì vậy, không cần thiết phải có Ngài đến nhà của tôi. Lời nói của Ngài là đủ để chữa lành người nô lệ của tôi.
Bằng một cách nào đó, người đội trưởng này hiểu Chúa Giê-su là NGÔI LỜI của Đức Chúa Trời trong Giăng 1: 1-4:
1 Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở với Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời. 2 Từ ban đầu, Ngài ở với Đức Chúa Trời. 3 Muôn vật đều do Ngài tạo dựng, không một loài thọ tạo nào được tạo dựng mà không bởi Ngài. 4 Trong Ngài có sự sống, sự sống là ánh sáng cho loài người.
Sự sống và linh thần của Chúa Giê-xu ở trong lời của Ngài.
Điều cần thiết hơn là có những lời của Chúa Giê-su – Sự sống và Thánh linh của Ngài – trong mỗi chúng ta hơn là sự hiện diện thể lý của Ngài trong một chốc lát.
Điều quan trọng hơn là có được sự sống và linh thần của Chúa Giê-su trong lời nói, cuộc trò chuyện, hành động, suy nghĩ, lập kế hoạch và suy nghĩ hàng ngày của chúng ta.
Chúng ta đang sống trong thời kỳ cuối cùng mà chúng ta phải mong đợi những điều không mong đợi.
Hơn bao giờ hết, điều quan trọng là có những lời của Đức Chúa Trời để chữa lành không chỉ bệnh tật và các vấn đề của cá nhân chúng ta mà còn cả những bệnh tật và vấn đề của cộng đồng, xã hội, quốc gia và toàn thế giới của chúng ta.
Người có đức tin lớn lạ là người:
- Yêu Chúa và người khác. Đức Thánh Linh sẽ tuôn đổ tình yêu thương của Đức Chúa Trời vào lòng chúng ta (Rô-ma 5: 5b) để chúng ta sẽ yêu được Chúa và người khác.
- Hy vọng và tin cậy vào Chúa Giê-xu là LỜI của Đức Chúa Trời.
- Đặt cuộc sống và linh thần của Chúa Giê-xu trong lời nói, cuộc trò chuyện, hành động, suy nghĩ và lập kế hoạch hàng ngày lên trên mọi điều khác.
- Sẽ thấy và kinh nghiệm sự chữa lành và biến đổi của Đức Chúa Trời trên tất cả mọi sự.
Phạm Phi Phi