Khi chúng ta trải qua sự khô hạn và cô độc một cách bình thản, chúng ta chứng tỏ là chúng ta yêu Chúa; và khi Ngài thăm viếng chúng ta bằng sự hiện diện ngọt ngào của Ngài, Chúa làm chứng minh cho chúng ta rằng Ngài yêu chúng ta. – Madame Guyon.
“Kìa, tôi đi tới trước, nhưng Ngài không có ở đó, tôi đi lui về phía sau, cũng chẳng thấy Ngài. Ngài làm việc bên tả, tôi cũng không gặp Ngài. Ngài quay sang bên hữu, tôi cũng chẳng thấy được Ngài.” – (Gióp 23:8-9 14)
Chúa Ơi! Ngài Ở Đâu?! Tôi giận dỗi mọi người. Nhưng hoàn toàn không biết tại sao. Dường như chẳng có gì trôi chảy cả. Addison, con trai đầu của chúng tôi, được mười tám tháng tuổi – tôi mất kiên nhẫn với nó. Tôi la hét vợ tôi Lisa. Tôi thất vọng với Mục Sư của mình. Tôi buồn bực với những người tôi cùng làm việc. Nếu phải thành thật về việc đó thì tôi cũng thất vọng với Chúa và vấp phạm Ngài nữa. Tôi than van, “Chúa đang làm cái gì vậy?” “Tại sao Chúa không hành động trong cuộc đời con?” “Sự ứng nghiệm các lời hứa Ngài với con đâu cả rồi?” “Tại sao mọi sự cứ hỏng hết trơn?” “Tại sao Ngài không thèm nói chuyện với con chứ?”
Hết lần này tới lần khác tôi lẩm bẩm sự than phiền nhàm chán này, “Ngài đâu rồi?” Bạn đã từng có lúc mà dường như Chúa rất gần và bạn chỉ cần thì thầm Danh Ngài và Ngài có mặt ngay và trả lời ngay lúc đó chưa? Nhưng rồi cũng có lúc bạn gửi cho Ngài một tin nhắn hết lần này tới lần khác nhưng chẳng có hồi âm. Dường như Ngài đã hoàn toàn biến mất khỏi đời sống bạn. Có thể hiện tại bạn đang ở chỗ đó và câu hỏi bạn muốn la lên trong thinh lặng, cũng là câu tôi đã hỏi, là “Chúa ơi, Ngài ở đâu?”
Tôi đã rơi vào tình trạng đồng vắng, nhưng tôi không biết điều đó. Lúc đó tôi sống tại Dallas, Texas, và nghĩ mình là một môn đồ sốt sắng của Chúa Giê-su. Vì là một Cơ Đốc Nhân non trẻ, tôi nghĩ đó là kinh nghiệm rơi vào tình trạng đồng vắng thực sự đầu tiên của tôi. Trước khi chuyện này xảy ra, điều duy nhất tôi chỉ biết là kêu lên và Chúa lập tức đáp lại. Tôi nhớ Ngài đã nhanh chóng đáp lời những lời cầu xin bình thường nhất của tôi. Sự hiện diện của Ngài rất gần, tỏ tường và mạnh mẽ.
Còn bây giờ, tôi không thể biết chuyện gì đang xảy ra. Hết ngày này sang ngày khác, tôi quỳ gối kêu cầu lớn tiếng, “Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cứ như Ngài đang cách con cả triệu dặm vậy!” Tôi tra xét lại đời sống mình và hỏi, “Con đã phạm tội lỗi kinh khủng nào vậy?” Tất nhiên, sự thật là, giống như mọi người trên hành tinh, tôi cũng có phạm tội, nhưng tôi ăn năn ngay và cầu xin Chúa tha thứ. Theo tôi biết thì trong đời sống tôi lúc đó thì tôi không cố ý phạm tội hay cố tình phạm tội liên tục. “Chúa ơi, tại sao Ngài không nói chuyện với con nữa?” Tôi hỏi Chúa trong những tháng ngày khô hạn như thế.
Chắc chắn tôi không thiêng liêng như ông Gióp, một con người vĩ đại của Kinh Thánh, nhưng tôi cũng có một số phản ứng giống ông. Những lời nói của ông Gióp trước đây vốn xa lạ thì bấy giờ trở nên có ý nghĩa với tôi. Một số câu nói này đã diễn tả rất hay những cảm giác bị bỏ rơi trong đồng vắng: “Kìa, tôi đi tới trước, nhưng Ngài không ở đó, tôi đi lui về phía sau, cũng chẳng thấy Ngài. Ngài làm việc bên tả, tôi cũng không gặp Ngài, Ngài quay sang bên hữu, tôi cũng chẳng thấy được Ngài.” – Gióp 23:8-9 Tôi tiếp tục cầu nguyện, nhưng thiên đàng dường như không phản ứng gì.
Rồi Chúa đã chỉ cho tôi thấy đời sống Cơ Đốc Nhân có một số nét giống như sự phát triển của một đứa trẻ. Lúc đó tôi là em bé thuộc linh, nhưng bấy giờ tôi đang di chuyển sang một giai đoạn mới. Lúc đó, tôi có một hình ảnh sờ sờ tuyệt vời ngay trước mắt tôi.
Con trai tôi là Addison lúc đó khoảng mười tám tháng tuổi. Lisa là một người mẹ tuyệt vời, khi Addison khóc òa thì vợ tôi lập tức có mặt để lo cho nó. Tức thì, nó được mẹ nó bồng lên, được mẹ nó ôm ấp và vỗ về và rồi cho nó bú. Nhưng sau đó Addison, như mọi đứa trẻ, cần phải lớn lên thành người lớn. Tất cả bốn con trai của chúng tôi-bốn đứa đều đến giai đoạn chúng nó tự ăn được. Ôi, thật là một sự bừa bộn – chắc bạn cũng đã biết rồi! ..
Khi con cái lớn lên thì việc cha mẹ hỗ trợ con cái phải thay đổi, để khuyến khích con cái mình tăng trưởng và phát triển. Chúa cũng làm điều tương tự với chúng ta để chúng ta có thể phát triển và trưởng thành về mặt thuộc linh. Khi chúng ta mới được sinh lại và được đầy dẫy Thánh Linh Ngài, Ngài bày tỏ chính Ngài mỗi lần chúng ta kêu cầu. Nhưng rồi khi thời gian trôi qua – và hy vọng chúng ta đi qua giai đoạn dứt sữa (Hê-bơ-rơ 5:12) – nên để giúp chúng ta lớn lên và trưởng thành, Ngài cho phép chúng ta trải qua những thời điểm mà Ngài không trả lời ngay mỗi khi chúng ta kêu cầu.
Khi Chúa giúp tôi hiểu rằng việc phát triển để trở thành người trưởng thành thuộc linh, giống như quá trình mỗi người phải trải qua từ lúc thơ ấu đến khi khôn lớn, tôi bắt đầu suy gẫm và tự nghĩ, Mình đã sai ư? Phải chăng điều mình đang Chương 1: “Ngài Ở Đâu?” trải qua không phải là hình phạt của Chúa?
Có thể mình được dẫn vào đồng vắng để học điều gì đó – để tăng trưởng nhằm giúp mình được trang bị tốt hơn để đi theo và phục vụ Chúa Giê-su? Rồi tôi nhớ lại đây chính là điều đã xảy ra với Chúa Giê-su. Gần như ngay sau khi Giăng làm báp-tem cho Ngài, và Cha Ngài khen Ngài, Chúa Giê-su được Thánh Linh đưa vào đồng vắng. Không phải vì Ngài bị khiển trách gì cả, và quả hẳn là Chúa Giê-su cũng chẳng hề phạm tội. Vì thế, trong tâm trạng tự thương hại và giận dữ như thế, ý tưởng này đến với tôi: Vậy, có thể kinh nghiệm đồng vắng này không đáng sợ như mình nghĩ?
Nếu chúng ta muốn giống Chúa Giê-su, thì nhân cách của chúng ta phải phát triển. Và tới một mức độ nào đó, đồng vắng là nơi Chúa chọn để điều này xảy ra. Và thường đang khi chúng ta rơi vào đó, Chúa dường như cách xa hàng ngàn dặm và các lời hứa của Ngài dường như trống rỗng. Nhưng đó chỉ là cảm nhận, không phải là thực tế. Trong lẽ thật, Ngài ở rất gần, vì Ngài đã hứa không bao giờ lìa bỏ chúng ta (Hê-bơ-rơ 13:5). Đồng vắng là giai đoạn khi bạn có vẻ như đang đi theo hướng ngược với ước mơ và lời hứa bạn đã từng chắc chắn là Chúa sắp đặt cho bạn.
Trong đồng vắng bạn không cảm thấy sự tăng trưởng và phát triển thuộc linh. Thật ra, có thể bạn cảm thấy mình đang đi giật lùi. Sự hiện diện của Ngài dường như giảm sút thay vì gia tăng. Bạn thậm chí cảm thấy không được Chúa yêu và bị bỏ lơ. Nhưng không phải thế. Quả thật, đồng vắng là một kinh nghiệm phổ biến cho các môn đồ thật của Chúa – cho dù khi bạn rơi vào đó, bạn có thể cảm thấy rất cô độc. Sự thật đó là đồng vắng là một kinh nghiệm cần thiết cho mỗi con cái Chúa.
Đúng vậy, để tăng trưởng đến sự trưởng thành lành mạnh thành một môn đồ của Chúa, bạn sẽ phải trải qua những hành trình xuyên qua đồng vắng. Tôi ước gì tôi có thể chỉ cho bạn rằng bạn có thể chọn đường đi theo Google Map, chỉ cho bạn con đường tắt hay đi đường lòng vòng qua đồng vắng khô cạn này, nhưng thực tế chẳng có con đường nào như thế cả. Và thưa độc giả, điều đó là tốt, vì chặng đường đi qua đồng vắng – chúng ta chấp nhận thời điểm hay giai đoạn này – là cần thiết nếu chúng ta muốn bước vào xứ hứa!
John Bevere (Chúa Ơi Ngài Ở Đâu)
(Nguồn:https://vietchristian.com)