Khi con trai tôi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực gần hai năm trước, có rất nhiều điều tôi không biết.
Tôi biết về trạng thái vui buồn thất thường và trầm cảm, nhưng không biết chúng có thể lẫn lộn với nhau. Tôi biết về đạp xe đạp, nhưng chưa bao giờ nghe nói về đạp xe nhanh. Tôi biết nhiều loại thuốc trị liệu, nhưng không biết rằng nhiều trong số các loại thuốc này có các tác dụng phụ thực sự có thể làm trầm trọng thêm tình trạng rối loạn.
Tôi biết đứa con trai đáng yêu của tôi cần được giúp đỡ, nhưng tôi không biết làm cách nào để có được điều đó nó.
Hai năm sau, tôi có thể thành thật nói rằng hầu hết mọi điều thực tế mà tôi học được đều đến từ một nguồn duy nhất, nhưng cần thiết –
Các cha mẹ của các trẻ em bị bệnh tâm thần.
Vâng, có những cuốn sách tuyệt vời cung cấp những điều cơ bản – các loại thuốc có sẵn, điều kiện cần thiết cho trường học, các bước và xét nghiệm để chẩn đoán thích hợp, cũng như dự đoán tốt nhất về cách điều trị. Những cuốn sách này bao gồm khoảng 25 phần trăm những gì tôi cần.
Mọi thứ khác đều đến từ việc sống qua trải nghiệm đau đớn của chính con trai tôi và sự giúp đỡ của những ông bố bà mẹ khác cùng hội cùng thuyền.
Bất kể chẩn đoán thực tế là gì (rối loạn lưỡng cực, tâm thần phân liệt, rối loạn phân liệt, rối loạn trầm cảm nặng, v.v.), có những phần trải nghiệm của chúng ta với tư cách là cha mẹ giống nhau đến kinh ngạc, tuy nhiên, chúng là những phần không ai thực sự nói đến cho khi nó xảy ra cho cha mẹ nuôi dạy một đứa trẻ bị bệnh tâm thần.
Trong nỗ lực giúp các bậc cha mẹ không đi chung con đường này với chúng tôi hiểu thêm một chút, và khuyến khích tất cả các ông bố bà mẹ làm như vậy, tôi đã tổng hợp lại những gì chúng tôi mong muốn “đã” hiểu rõ hơn về bệnh tâm thần ở trẻ em.
Chúng tôi đang làm mọi thứ mà chúng tôi biết là phải làm, nhưng vẫn chưa đủ.
Đôi khi nó có vẻ không giống như vậy, nhưng chúng tôi đã dành nhiều năm để cố gắng tìm ra cách tốt nhất để giúp con mình. Thử thuốc trị liệu, bác sĩ trị liệu, nhập viện và nhiều con đường trị liệu khác – chúng tôi đang và đã và đang làm mọi việc mà chúng tôi biết phải làm và thường xuyên, điều đó vẫn là chưa đủ.
Và điều đó dẫn tôi đến…
Các nguồn tài nguyên đang thiếu thốn một cách đáng kinh ngạc.
Khi con trai tôi lần đầu tiên được chẩn đoán, tôi nghĩ rằng điều đó có nghĩa là giờ đây chúng tôi sẽ được tiếp cận với các lựa chọn điều trị và bác sĩ sẽ cải thiện đáng kể chất lượng cuộc sống của nó.
Tôi yêu các bác sĩ mà chúng tôi làm việc cùng, nhưng tôi không thể sai lầm thêm nừa. Hãy để tôi chia sẻ một ví dụ minh họa nhưng đau đớn.
Mùa thu năm ngoái, con trai tôi đã trải qua một giai đoạn bị hỗn hợp khủng khiếp với chứng rối loạn tâm thần. Cháu thực sự mất trí và chắc chắn rằng cháu cần phải giết tôi và chính mình. Tôi sẽ không đi vào tất cả các chi tiết, để cố gắng bảo vệ tâm hồn quý giá của cháu, nhưng nó thực sự rất, rất tệ. Chúng tôi đã đến ba trung tâm cấp cứu tâm thần (lựa chọn duy nhất mà chúng tôi được cung cấp cho những loại tình huống này) và đã bị từ chối. Con trai tôi đã không ngừng làm tổn thương chính mình và tôi, trong mọi lúc, và vấn đề đơn giản là không có giường trống trong khu tâm thần.
May mắn thay, chúng tôi có một bác sĩ tâm thần tuyệt vời, người đã giúp chúng tôi đưa ra kế hoạch điều trị tại nhà để ổn định bệnh trong vòng vài tuần. Nhưng làm ơn hãy nghe tôi khi tôi nói, đã mất hàng tuần và chúng tôi không có thể trông chờ vào bất cứ điều gì trong thời gian chờ đợi cho cháu nhập viện thích hợp.
Trẻ càng nhỏ, càng ít ai thực sự biết mình phải làm gì.
Bởi vì hầu hết các chẩn đoán cho những trường hợp này thậm chí không tồn tại trong thực hành nhi khoa cách đây mười năm, sự thật là chúng tôi tự làm. Đúng vậy, chúng tôi có những nhà trị liệu tuyệt vời, những người cho chúng tôi những ý tưởng để quản lý hành vi và những bác sĩ làm việc với chúng tôi để xem liệu có loại thuốc nào có thể giúp ích hay không, nhưng thực tế là không có đủ thông tin về cách mà tất cả những điều này vận hành trong trẻ em dưới 12 tuổi.
Thêm vào đó là huyền thoại vẫn còn rất phổ thông cho rằng trẻ em không thể mắc các loại rối loạn này (vâng, nhiều bác sĩ đã được dạy điều này trong trường y và vẫn tin nó cho đến ngày nay, mặc dù học hết nghiên cứu này đến nghiên cứu khác) và thế là các bậc cha mẹ có con nhỏ thường làm việc với các chuyên gia y tế chỉ biết cách làm đủ thứ các loại thử nghiệm chẳng thực sự cần thiết để mò mẫm ra đây là loại bệnh gì.
Ổn định một đứa trẻ không phải là làm hư một đứa trẻ.
Bản chất của bệnh tâm thần là hỗn loạn. Khi một đứa trẻ không ổn định về mọi mặt, việc nuôi dạy con cái trông rất phản ứng và hỗn loạn. Xin đừng nhầm điều này là “nhượng bộ” hoặc cho phép nó “được bỏ qua mọi thứ”.
Ổn định một đứa trẻ là rất khác với việc làm hư một đứa trẻ.
Một đứa trẻ còn rất nhỏ có thể luôn luôn muốn chết.
Bạn có thể ngạc nhiên về một số khoảnh khắc đen tối nhất. Nhưng hãy biết rằng, chúng là có thật. Con trai tôi tự tử lần đầu khi nó 10 tuổi. Mười! Cháu không được trị liệu tại thời điểm đó. Không có gì “gây ra chuyện đó.” Từ một cậu bé hơi lo lắng và mất tập trung đến muốn chết sau vài tháng. Mọi người lúc nào cũng thắc mắc về chuyện đó.
Có phải là cháu chỉ bịa ra chuyện?
Nó còn quá trẻ để thực sự muốn tự tử, phải không?
Ôi chao ôi, chỉ cần một chế độ ăn kiêng khác và nhiều thời gian hơn dưới ánh nắng mặt trời thì nó sẽ ổn thôi mà
Đối với các con trẻ của chúng tôi, đây là một thực tế hàng ngày trong nhiều năm.
Điều duy nhất tồi tệ hơn việc con bạn cầu xin bạn giết nó để nó không phải đau khổ nữa, là không thể giúp nó cảm thấy tốt hơn.
Và điều đó đưa tôi đến…
Sự phán xét không bao giờ giúp được điều gì cả.
Tôi không chắc tôi cần phải nói nhiều hơn ở đây.
Thật là sốc khi các vấn đề về sức khỏe tâm thần thường bị bác bỏ và được xác định là do hành vi và / hoặc do bản chất của việc nuôi dạy con cái không tốt. Xin đừng đến với những ý tưởng đó. Mỗi nghiên cứu đều cho thấy những khác biệt rất thực tế và rất rõ ràng trong các lần quét não của con cái chúng tôi. Thêm vào thành phần di truyền phải tồn tại để cho một đứa trẻ còn quá nhỏ thậm chí có thể nhận được một trong những chẩn đoán phức tạp này và tôi có thể đảm bảo với bạn rằng phán xét và giả định chỉ thể hiện sự không hiểu biết của một người về một vấn đề có bản chất y tế.
Chúng tôi cũng thấy tin tức và điều đó thật đáng kinh khủng.
Điều này đã xuất hiện rất nhiều trong những thời gian gần đây, trong các nhóm hỗ trợ mà tôi tự hào là một thành viên. Mặc dù tôi luôn nhận được những bình luận trên mạng về cách tôi sẽ dựng lên kẻ bị tâm thần kế tiếp đem súng vào trong trường học bắn người (chúng được xóa ngay lập tức và tôi tiếp tục), nhiều phụ huynh có bạn bè và gia đình cũng nói điều tương tự.
Câu trả lời duy nhất mà tôi có là đây là những đứa con của chúng tôi. Chúng tôi xem tin tức. Chúng tôi biết thực tế về những gì đã xảy ra trong một số gia đình. Chúng tôi đang làm mọi thứ có thể để giữ cho con cái chúng tôi sống và ổn định mà hầu như là không có những nguồn tài nguyên thực sự. Đây là một cuộc tranh luận nghiêm túc, và chúng tôi hoàn toàn là một phần của nó. Nhưng xin đừng mang nó với chúng tôi trong phòng ăn của chúng tôi, với con của chúng tôi ngay bên cạnh chúng tôi.
Con của chúng ta vẫn là những đứa trẻ.
Bài đăng này nói về những ngày tồi tệ nhất của gia đình tôi. Xin hãy biết rằng, con trai của tôi là rất nhiều hơn tất cả những điều này.
Cháu sáng sủa và ham học hỏi. Cháu có khiếu hài hước nhất và yêu mọi loài động vật trên hành tinh. Cháu đối xử với tôi bằng sự dịu dàng và tình cảm mà tôi coi đó là một món quà tuyệt vời.
Con cái của chúng ta, tuy phức tạp, nhưng vẫn là những đứa trẻ. Chúng không chỉ là một cụm các chẩn đoán và hành vi kém. Chúng đang đau khổ theo những cách mà hầu hết chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được. Chúng cần lòng trắc ẩn và sự quan tâm. Chúng cần được hỗ trợ và thông cảm.
Chúng cần được đối xử như những con người quý giá mà chúng vốn là như vậy.
Nguyễn Bình
(Lược dịch theo: faithit.com)