Vẫn Yêu Chúa Trong Cơn Trầm Cảm

Share

Tôi nhớ sự nặng nề đó.

Cảm thấy bóng tối như lôi tôi xuống một nơi mà tôi đã nghĩ rằng kể cả Đức Chúa Trời cũng không thể đến được. Nơi mà tôi không là gì cả và chẳng còn điều gì thật sự quan trọng. Nơi sự cô đơn cắn xé bên trong tôi nhưng không có con người nào có thể lấp đầy được sự cô đơn đó. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ biết mỗi bóng tối. Sự vui mừng của ngày trước đó chỉ còn là một kí ức xa xôi và niềm hy vọng của một ngày mai tươi sáng đã trở nên không thể tưởng tượng được.

Đó là thực trạng trầm cảm của tôi.

Suốt nhiều năm, tôi không hề có khái niệm rằng mình đã phải vật lộn với sự trầm cảm. Tôi (tưởng) chỉ là “nhạy cảm”, “trầm lặng”, hoặc “ủ rũ”. Tôi đã không hề hiểu sự vật lộn bên trong tôi – không từ ngữ nào diễn tả được sự rối loạn không mong đợi xảy đến và tự động bước vào cuộc đời tôi. Và một khi nó bước vào, nó cứ tự nhiên như ở nhà, ở trong những góc tối trong tâm trí tôi và từ chối rời đi, như thể một người khách tử tế cần phải làm.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã mơ tưởng về một cuộc sống khác, về một tôi khác. Khi là một vị thành niên, tôi tìm được sự khuây khỏa trong âm nhạc và trong một lịch trình bận rộn khiến cho những tình trạng tăm tối kia tránh xa khỏi tôi. 

Trong một thời gian, những kĩ năng đương đầu của tôi có hiệu quả. Cuộc sống của lứa tuổi 20 gì đó thật phiêu lưu. Chuyển nhà tới một thành phố nhiệt đới. Hôn nhân. Với hai đứa con. Âm nhạc. Bạn bè. Tôi đã tìm thấy niềm vui trong tất cả những điều trên, nhưng đôi khi, khi tôi dừng lại một chút để sống chậm lại, tôi lại thấy mình tranh chiến với bóng tối. Nó dường như cứ lảng vảng ở đằng xa – chờ tôi dừng quay cuồng và chao đảo – chờ cơ hội để từ từ len lỏi vào cuộc sống của tôi.

Thế rồi thập kỉ của sự thay đổi đã đến.

Một lần chuyển chỗ ở nữa, nhưng lần này là tới một nơi xa xôi hẻo lánh không ai biết. Không bạn bè, không gia đình, không một mục vụ nào giữ cho tôi nhảy nhót từ hoạt động này sang hoạt động khác. Chỉ một cái xe móc ở giữa thảo nguyên với hai, rồi ba đứa nhỏ, và một người chồng bận rộn với công việc đồng áng. Một cơ hội hoàn hảo để cơn bão kia cuối cùng cũng ập xuống đầy giận dữ và chôn vùi một bà nội trợ chưa hề có sự chuẩn bị (là tôi).

Tôi đã là một bé gái yêu Chúa Giê-xu từ thời điểm tôi mới 12 tuổi, và tôi không khao khát điều gì khác hơn là được theo Ngài đến trọn các ngày của cuộc đời tôi. Chúng tôi (tôi và Ngài) đã từng cùng với nhau trong một khoảng thời gian dài, (tôi nghĩ) chắc chắn tôi đã là một người rất có chuyên môn về tất cả mọi điều thuộc về Chúa Jesus tại thời điểm này rồi. Nhưng rồi mọi thứ thành ra có rất rất… rất nhiều điều mà tôi không hề biết.

Tôi đã không biết rằng bạn có thể yêu Chúa Giê-xu và vẫn có thể bị trầm cảm. Tôi đã không biết rằng bạn có thể phục vụ trong một mục vụ nhưng đồng thời bản thân cũng cần được chăm sóc thuộc linh. Tôi đã không hề biết rằng việc chạy trốn khỏi nỗi đau của mình rồi cũng sẽ lại đuổi theo mình. Tôi đã không biết làm cách nào để thay đổi. Tôi cũng đã không biết phải bắt đầu từ đâu. Thật biết ơn vì chồng của tôi đã nhận thấy tôi không ổn và khích lệ tôi tìm kiếm sự giúp đỡ. Bởi vì những cảm xúc của tôi lúc đó đánh đu không kiểm soát về mọi hướng cùng một lúc, nên tôi đã dùng thuốc chống trầm cảm. Tôi chỉ tự nhủ khi tôi nói rằng chúng đúng là những gì tôi cần trong một thời gian. Việc chặn đứng những cảm xúc tiêu cực của tôi là một món quà! Tôi kiệt sức vì những cảm xúc ám ảnh nuốt lấy tôi như thể đánh đu tôi từ thái cực này sang thái cực khác – vì vậy sự bình tịnh là một điều khuây khỏa được chào đón. Với sự giúp đỡ của thuốc chống trầm cảm, tôi lại có thể chăm sóc gia đình của mình – tiếp tục là một người vợ và một người mẹ – và tập trung vào cuộc sống vượt trên mọi nỗi đau của bản thân.

Trong suốt thời gian này, tôi đã lần đầu tiên tới gặp một nhà tư vấn tâm lý. Tôi chỉ đến có một lần thôi, nhưng nó đã thay đổi cuộc đời tôi! Tôi sẽ không bao giờ quên những lời nói của cô ấy sau khi cô nghe tôi chia sẻ câu chuyện của mình: “Dĩ nhiên là chị bị trầm cảm rồi! Tôi cũng sẽ bị trầm cảm nếu tôi là chị! Và tôi cũng sẽ lo lắng nếu như chị không bị trầm cảm đấy!”

Không ai từng cho tôi quyền được buồn bã trước đây cả. Không một ai từng thừa nhận những cảm xúc đang sôi sục ở bên trong tôi. Không ai từng nói với tôi rằng bị tổn thương hoặc một chút điên rồ cũng không sao cả. Tôi đã rời khỏi văn phòng của cô ấy với một niềm vui mà tôi đã không kinh nghiệm được trong nhiều năm – và điều đó đã ở lại với tôi rất nhiều ngày.

Thật tuyệt vời biết bao, một khi những cảm xúc của tôi được công nhận, tôi mong muốn được vượt qua nó hơn bất cứ điều gì khác. Và tôi đã mong muốn sự chữa lành.

Sau lần chuyển nhà khác của chúng tôi, chúng tôi đã tìm thấy một Hội Thánh mà chúng tôi yêu mến và bắt đầu tham gia vào một nhóm học Kinh Thánh nhỏ. Đó là một trong những điểm nhấn của cuộc đời tôi trong trong thời kì đó. Điều này trở nên không chỉ là tình bạn mà còn là khoảng thời gian học hỏi. Một trong những thời khắc trọng đại đã diễn ra khi chúng tôi đang học về khái niệm của Lẽ Thật.

Lẽ Thật là gì? Lẽ Thật có trường tồn? Đức Chúa Trời có Chân Thật? Trong Giăng 14:6, Chúa Jesus phán, “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống.” Vậy tôi có thực sự tin điều đó? Nếu có, thì tôi cần phải tin vào mọi Lời Ngài đã viết.

Một ngày nọ tôi có đầy sự chắc chắn về tình yêu của Đức Chúa Trời và rồi ngày hôm sau, tôi đã nghi ngờ việc liệu Ngài có biết chắc rằng tôi tồn tại. Vào những ngày tồi tệ của tôi, tôi đã không thể nắm lấy ý niệm ở trong 1 Giăng 3:1 “Hãy xem Đức Chúa Cha đã tỏ cho chúng ta sự yêu thương dường nào, mà cho chúng ta được xưng là con cái Đức Chúa Trời; và chúng ta thật là con cái Ngài.”

Tôi chẳng thể nghe thấy được điều đó. Tôi cũng không thể nhìn thấy được điều đó. Và tôi cũng không thể tin được vào điều đó.

Về bản chất, đó là lúc tôi nói rằng Đức Chúa Trời là kẻ nói dối. Những cảm xúc của tôi đã được cho phép để cai trị tối cao trên cả Lời của Ngài. Nếu như tôi không cảm thấy được yêu, thì tôi đã tin rằng điều đó chắc chắn là như vậy! Nhưng rồi tôi nhận ra rằng Lẽ Thật không hoạt động theo cách đó. Giống như một chiếc com-pa luôn chỉ về hướng Bắc, Lẽ Thật tự đứng vững cách chân thật. Lẽ Thật không bị dao động hoặc bẻ cong theo thời gian, phong tục, văn hóa, hay thậm chí là bởi những ý thích của trái tim. Lẽ Thật luôn luôn dẫn chúng ta trở về nhà – và trên hết mọi sự, Lẽ Thật sẽ giải phóng bạn.

Không có gì ngạc nhiên khi tôi bị lạc mất – Tôi đã cho phép những cảm xúc của mình thống trị trên những điều đúng đắn! Tôi đã cần phải học cách tin cậy vào Lẽ Thật của Lời Chúa dù cho tôi có cảm thấy một sự thôi thúc để hướng về một hướng đi khác cách mạnh mẽ như thế nào đi nữa.

Có những ngày điều ấy trở thành một sự tranh chiến để tin vào Lẽ Thật. Rất nhiều lần tôi cầu nguyện cùng một lời cầu nguyện mà cha của đứa trẻ trong Mác 9:24, người đã la lên rằng, “Tôi tin”, và cũng cùng trong một sự thở than đó, ông đã kêu khóc, “xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi!”

Ồ, điều đó đã không làm thay đổi cảm xúc của tôi chỉ qua một đêm, nhưng từ từ…dần dần…tôi có thể nhận ra được những kiểu trầm cảm của tôi. Sương mù sẽ tràn tới, bóng tối sẽ giáng xuống, và tôi cũng sẽ bắt đầu đặt câu hỏi về tình yêu của Chúa dành cho mình, về sự chu cấp của Ngài, về thời điểm của Ngài. Khi bị bỏ lại với những suy nghĩ chưa được giải đáp này, tôi lại bị cuốn vào trong một cái hố mà phải mất nhiều ngày mới có thể leo ra được. 

Nhưng khi tôi nhật ra rằng mọi suy nghĩ của mình đang bị dẫn vào trong một cái hố, tôi bắt đầu công bố Lẽ Thật với chính mình. Thường là trực tiếp từ những Lời phán của Chúa Giê-xu, tôi sẽ nhắc nhớ chính mình rằng tôi được yêu, được trân trọng, xứng đáng, được cứu chuộc và có giá trị.

Tôi luôn luôn biết rằng tôi yêu Chúa Giê-xu bằng cả tấm lòng và linh hồn của mình, nhưng tôi đã không hề hiểu được yêu Chúa với cả trí khôn là gì. Để yêu Chúa Giê-xu với cả trí khôn tức là chế ngự bản thân khỏi những suy nghĩ dối trá về Ngài… để suy nghĩ về Lẽ Thật, để lựa chọn tin cậy rằng Ngài chính là Đấng mà Ngài đã phán và Ngài sẽ hoàn thành những gì Ngài phán Ngài sẽ làm!

Hành trình từ sự tan vỡ đến sự trọn vẹn đã không kết thúc ở đó, trái lại đây là một khởi đầu quan trọng. Điều đó đã thay đổi nền tảng của mọi suy nghĩ trong tôi và cho phép tôi nhìn thấy những “ý nghĩ” “tồi tệ” kia đã gây ra cho những cảm xúc bùng nổ của mình như thế nào.

Điều đó cũng mở mắt tôi trước một sự thật rằng chúng ta có thể được cứu, được chuộc, và vẫn sẽ bị không ổn. Sự cứu chuộc của tôi không phải là điều thắc mắc, nhưng sự tỉnh táo của tôi thì có! Chúng ta đều đến với Chúa Giê-xu và mang trên mình cả một bọc hành lý mà chúng ta đã chất chồng lên trong suốt chặng đường, những ý tưởng chúng tôi nhặt nhạnh từ thời thơ ấu, và những kĩ năng đương đầu mà chúng tôi đã điều chỉnh cải thiện để che giấu sự đau yếu của mình, nhưng đó không phải là những gì Chúa muốn ở chúng ta. Ngài khao khát con cái của Ngài được giải phóng khỏi những gánh nặng đang ngăn trở chúng ta, điều đó còn có nghĩa là lựa chọn sống giữ gìn mọi tư tưởng và bám chắc vào Lẽ Thật. Lẽ Thật của Chúa.

Nếu bạn cũng đang chiến đầu với sự trầm cảm ngày hôm nay, tôi sẽ không hứa rằng bạn sẽ được chữa lành ngay trên đất này trước khi tới được thiên đàng. Chỉ có Chúa Giê-xu mới làm được điều đó. Nhưng tôi khích lệ bạn hãy xem xét lại mọi suy nghĩ và đức tin của mình trong sự sáng của Lời Chúa. Chúng ta thường hay mang theo mình sự dối trá, nhưng chúng ta lại không nhận ra, vì chúng đã là một phần của chúng ta chừng nào chúng ta còn nhớ đến chúng. Tôi không thể hứa với bạn rằng bạn sẽ được chữa lành, nhưng tôi có thể hứa rằng khi bạn tin vào Lẽ Thật nhiều hơn là tin vào cảm xúc của mình, bạn sẽ ngừng bị đắm chìm trong cảm xúc và những ngón chân của bạn cuối cùng sẽ chạm tới mặt đất vững chắc.

Niềm hy vọng của tôi được xây dựng trên không điều gì khác hơn
ngoài huyết Chúa Giê-xu và sự công chính của Ngài,
Tôi quyết không tin vào sự ngọt ngào nhất của tâm trạng,
Nhưng nương dựa trọn vẹn vào Danh Giê-xu.
Tôi đứng trong Đấng Christ là Vầng Đá Tôi
Mọi nền đất khác đều là cát lún,
Mọi nền đất khác đều là cát lún.”

Tôi cũng không thể nói mạnh rằng liệu bạn có đang trải qua sự trầm cảm hay không, nhưng hãy chắc chắn rằng bạn sẽ vươn đến sự giúp đỡ. Một bác sĩ tốt và một nhà tâm vấn chất lượng là những nguồn quan trọng khi bạn thực hiện hành trình đi qua sa mạc của sự trầm cảm (thất vọng/chán chường). 

 

Hồng Ân

(Lược dịch theo: faithit.com)

 

 

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan