Anh là người làm nên một số bài hát trong dòng nhạc đồng quê được ưa chuộng của thập niên hiện nay. Hai lần được Hiệp Hội Nhạc Đồng Quê (Country Music Association) tặng giải là nghệ sĩ trong năm, và cũng là người đồng sở hữu ban nhạc nổi tiếng được yêu thích Buck Commander hoạt động bên cạnh nhóm Robertson.
Luke Bryan chinh phục khán thính giả trong nhiều năm qua với cách trình bày vui nhộn, lời hát phấn khởi, biễu diễn thu hút và phong cách tỏ ra cá tính. Nhưng đoạn đường nghệ thuật không một chút dễ dàng cho anh.
Giống như những ca nhạc sĩ phấn đấu để tên của họ được lên tầm vóc thế giới, Luke Bryan phải chịu đựng nỗi đau không ngờ – nhiều hơn những gì mà tất cả những người hâm mộ anh biết được. Ngoài nỗi đau, người ca sĩ nhạc đồng quê trăn trở với câu chuyện đời như là một người phải đối diện với những thảm kịch không thể lường được và chỉ biết cậy nhờ vào lòng tin Chúa để kéo mình vượt qua đến chỗ của ngày hôm nay.
Luke Bryan lớn lên ở Leesburg, bang Georgia, con út trong 3 đứa con. Gia đình của anh thật gắn bó với nhau không thể tưởng được, và mối quyến luyến mà Luke sẻ chia với anh và chị là điều mà mỗi một cha mẹ đều ao ước con cái của họ có được.
Năm 14 tuổi, Luke bắt đầu chơi guitar. Sau một chuyến đi mùa hè tới Jennings, bang Louisana, thấy được những thiếu niên cùng trang lứa chơi guitar trong hội thánh, về đến nhà Luke liền bắt chước theo. Anh phục vụ Hội thánh, là trưởng ban thanh niên và bắt đầu viết lại những bài hát nhạc đồng quê với lời Cơ đốc. Không lâu sau, anh bắt đầu sáng tác viết bài của riêng mình.
“Bài đầu tiên của tôi là ‘Ngày Ngài Xoay Chuyển Tôi,’ và đó là một bài hát Cơ đốc,’ Anh nhớ trìu mến lời hát. Đó chỉ là một bài hát Cơ đốc đơn giản, nhưng chính tôi viết ra và hát ca ngợi trước hội thánh khi tôi mới 15, có lẽ 16 tuổi.”
Anh không thể ngờ được sức kích động bài hát đó làm nên trong anh.
“Bạn không nhận biết vào lúc đó điều mà bạn đặt nền cho sau này, nhưng thật là mát lòng khi thấy tờ bài nhạc (bây giờ),” anh nói. “Tôi nhớ lúc đứng lên trên bục thật là căng thẳng.”
Luke dồn nhiều thời giờ vào việc viết nhạc sau đó, và nhiều bài nguyên thủy của anh, hay những tác phẩm ra từ chúng, bây giờ được phản ảnh lại trong đĩa Nhật Ký Con Đường Dơ Bẩn.
Khi được 19, Luke Bryan chuẩn bị dời đến Nashville là quê hương của nhạc đồng quê để theo đuổi sự nghiệp. Đó lại là lúc thảm kịch xảy ra cho gia đình. Anh trai của Luke, Chris chết thảm trong một tai nạn xe hơi vào lúc 26 tuổi.
Tan nát cõi lòng, Luke dẹp qua một bên ước mơ Nashville để gần gũi với gia đình để cùng mọi người sẻ chia nỗi đau thương. Thay vì theo đuổi âm nhạc ở một thành phố mới, anh vào trường cao đẳng và làm việc cho doanh nghiệp của cha. Dĩ nhiên là nhạc đồng quê vẫn là nỗi đam mê và sự kêu gọi thật sự của anh.
“Tôi không bao giờ tin là mình sẽ quay lại Nashville, nhưng tôi đã không để mất thời giờ vào việc suy nghĩ “Có nên hay không nên đi?” Bryan sẻ chia với People Magazine. “Chỉ là tôi ‘Chưa đi.’ Nếu mẹ của quý vị vừa mất một đứa con thì thời điểm đó là thời điểm đứa con út sẽ không rời khỏi nhà. Cái chết của Chris khiến tôi trưởng thành thêm một chút.”
Nhưng đến năm 2001, với sự chúc phước của cha, Luke đến Nashville.
Anh bỏ ra nhiều năm xây dựng nghiệp của mình và sau cùng ra mắt đĩa đầu tiên với bài hát chủ “Mọi Điều Mà Các Ban Của Tôi Nói” vào năm 2007.
Ngay vào lúc Luke bắt đầu lập nên tên tuổi của mình, một thảm họa khác xảy ra cho gia đình của anh. Chị của anh, Kelly, bất ngờ qua đời ở tuổi 39 khi đang ở nhà với đứa con trai.
Đứng trên đức tin, Luke và gia đình của anh tìm sự an ủi trong ánh sáng mà chỉ tìm được trong Chúa Giê-su
“Những mất mát đem đến cho tôi một góc cảnh sâu thẳm của sự sống, thật mong manh làm sao khi chỉ một giây phút,” anh tâm sự. “Bạn phải hỏi câu hỏi này mỗi ngày, nhưng bạn phải quay trở lại với đức tin vào chương trình của Đức Chúa Trời.”
Nỗi đau vương vấn mà Luke đem theo với anh cho đến ngày nay là sức mạnh dẫn đường cho anh đứng sau bài hát “Uống Một Cốc Bia,” để tưởng nhớ hai người anh và chị đã về với Chúa.
Sự nghiệp âm nhạc của anh chẳng có gì là cá nhân. Sau những trải nghiệm mất mát đau thương và đột ngột, Luke được vinh danh là Người Nghệ Sĩ Trong Năm, lần đầu tiên vào năm 2013. Anh trình diễn bài hát tưởng nhớ anh chị chỉ vài phút trước khi được trao tặng giải cao quý và tuôn tràn nước mắt ngay trên sân khấu.
“Là một gia đình, chúng tôi khóc cả tiếng đồng hồ ở hậu trường. Có những lúc trong cuộc đời của chúng ta, chúng ta cảm xúc mạnh như thế đấy – cái chết của anh tôi, chị tôi và đêm hôm đó. Với tất cả những gì mà chúng tôi đối diện, cuộc đời thật vẫn tươi sáng để có sự vui mừng,”
Bryan tiếp tục tìm thấy sự bình an qua đức tin mạnh mẽ của anh. Anh thường ước mong rằng các con trai của anh có dịp gặp anh trai và chị gái của mình, nhưng anh cũng tự nhắc mình hãy phó thác vào chương trình của Chúa – không phải của riêng mình.
“Các anh chị thời thơ ấu của tôi… đã rời khỏi thế gian, chỉ trong một hay hai khoảnh khoắc chớp nhoáng, trong hai cách đau thương… mà tôi không bao giờ biết hay hiểu được. Tôi không thích nếu các con trai của tôi mất đi góc cạnh đó của gia đình của tôi. Nhưng có một ai khác sẽ quyết định những chuyện đó.”
Điều đó không thể hiện thực hơn khi vào năm 2014 gia đình của anh phải gánh chịu một mất mát lớn khác. Anh rễ góa, chồng của chị Kelly đã mất, Ben Lee Cheshire, chết vì bệnh đau tim. Hai anh chị có 3 con nhỏ.
Một lần nữa, Luke gắn chặt với gia đình mạnh mẽ và đức tin của anh. Anh dứt bỏ mọi thứ và hủy bỏ những buổi trình diễn để cùng với gia đình ở Georgia.
Anh biết và nói công khai về làm sao mà gia đình anh sẽ không bao giờ tồn tại những biến cố như vậy nếu họ không có một đức tin bám rễ trong Chúa Cứu Thế Giê-su.
“Đức tin của bạn phải đem bạn đi trong mọi sự như vậy. Không có nghĩa là bạn không đặt câu hỏi về nó. Nhưng bạn phải lui trở lại với đức tin nơi Đức Chúa Trời của bạn, rằng bạn và mọi người sẽ xum họp lại và đó là những gì mà bạn phải tiếp tục,” anh giải thích.
Khi anh rễ góa của Luke chết, Luke và vợ anh, Caroline, lúc đó có hai con trai nhỏ, quyết định nuôi dưỡng Til, cháu trai 13 tuổi. Hai vợ chồng kêu Til tham gia vào gia đình của họ ở Nashville, và hai chị lớn thường đến thăm cháu. Cả ba đứa dòng Cheshire nhìn đến hai vợ chồng Luke như là hình ảnh cha mẹ vững chắc của chúng.
“Chúng tôi cảm nhận sự ước muốn gìn giữ tính tích cực xuyên suốt mọi chuyện như thế này, có lẽ chúng ta sẽ là một cảm hứng tích cực cho những người mà những chuyện như vầy xảy ra cho họ. Bạn phải cày bật lên và nhận lấy vai trò là đôi bàn tay gánh vác,” Luke giải thích.
Không chuyện gì trên đời này có thể toàn vẹn, và trong khi có vẻ như là Luke Bryan có được mọi sự, có nhiều thứ khác hơn làm cho một người trở nên giá trị hơn điều mà thế giới thoáng thấy được về người đó. Anh đã đối diện những đau thương mà hầu hết mọi người không thể tưởng tượng được, nhưng đức tin vào Chúa Giê-su của Luke đã cho phép anh tìm được nguồn vui cho dù đã gặp thảm kịch.
“Nếu tôi kể lại chuyện đời tôi để di chuyển mọi người trên một con đường tích cực của sự hy vọng và bật dậy ra khỏi giường và trở lại với cuộc sống, chắc chắn là điều đó là đáng được kể chuyện ra.”
Câu chuyện của Luke Bryan là một tuyên ngôn chân thật về sức mạnh và sự bình an chỉ có thể tìm được trong Chúa Cứu Thế Giê-su.
Ngọc Nga
(Lược dịch theo: faithit.com)