Đức Tin Được Thử Nghiệm Qua Chứng Trầm Cảm – Câu Chuyện Của Leanne

Share

Lời chứng của Leanne về một đức tin đã được thử thách qua chứng trầm cảm và cuối cùng đã được phục hồi.

Tôi lớn lên trong một gia đình Cơ đốc. Cha mẹ tôi đưa tôi và ba anh chị em của tôi đến nhà thờ vào mỗi Chủ nhật — hai lần. Hội thánh mà chúng tôi tham gia là Hội Thánh Cải Chánh Cơ đốc. Tôi biết Đức Chúa Trời là ai và Chúa Giê-xu đã làm gì từ khi còn rất sớm. Tôi không thể nói rằng tôi đã từng nghi ngờ khi còn là một cầu thủ trẻ.

Nhưng tôi lớn lên trong một gia đình rối loạn chức năng. Tôi nhận thấy rằng các chị gái của tôi, những người hơn tôi mười hai và mười tuổi, thường đánh nhau với mẹ tôi. Tôi biết có điều gì đó không ổn.

Khi lên cấp ba, anh trai tôi, người hơn tôi bốn tuổi, tránh mặt mẹ tôi, mặc dù anh ấy là người được ưu ái vì anh ấy là con trai. Anh ấy sẽ trở về nhà sau giờ học, xem phim, ăn tối và biến mất về phòng của mình.

Tôi là một đứa trẻ hết sức hiếu động. Tôi đã chơi bên ngoài rất nhiều, với anh trai tôi hoặc với những đứa trẻ hàng xóm. Chúng tôi đã sống trên một con đường ngõ cụt. Khi tôi 10 tuổi, tôi ra ngoài với hai đứa bạn nhỏ hơn, và chúng tôi đang chơi trò chạy xe đạp nhấc bánh trước lên khỏi mặt đường. Khi tôi chạy nhanh xuống dốc đường lái xe và té vào cái bánh xe trước, điều cuối cùng tôi nhìn thấy là một đốm sáng từ khóe mắt. Điều tiếp theo tôi biết, tôi đang thức dậy trong bệnh viện. Tôi đã bị một chiếc xe bán tải đâm phải, bay lên không trung, lộn nhào và đập lưng xuống đường, trượt một chút. Chiếc xe đạp của tôi bị rơi xuống cái mương ở bên kia đường.

Tôi phải nằm nhà thương năm ngày — lá lách của tôi bị bầm tím, và họ, các bác sỹ, muốn đảm bảo rằng nó sẽ không vỡ — ngoài ra thì tôi chỉ bị chấn động và phải khâu một chân. Trong thời đó, bạn đâu có đội mũ bảo hiểm. Các bác sĩ đã rất ngạc nhiên khi tôi còn sống; đó thực sự là một phép lạ.

Lúc 10 tuổi, tôi đã đặt ra những câu hỏi lớn: Tại sao tôi vẫn ở đây? Chúa có mục đích gì đối với tôi?

Tôi tiếp tục đi nhà thờ với gia đình, nhưng mọi thứ vẫn không tốt ở nhà, và chúng bắt đầu trở nên tồi tệ hơn. Khi tôi bước sang tuổi thiếu niên, tâm trạng của tôi thay đổi đáng kể và tôi tỏ ra có những dấu hiệu trầm cảm.

Tôi không thích cái cách mà gia đình tôi thường xuyên trình diễn. Nó có vẻ rất đạo đức giả. Đặc biệt là ở nhà thờ, chúng tôi không được phép nói về những vấn đề trong cuộc sống của mình. Thế hệ cha mẹ tôi không bao giờ nói về các vấn đề; họ phải nhìn bề ngoài tốt – bất cứ điều gì xấu xảy ra trong gia đình sẽ khiến cha mẹ trở nên tồi tệ. Vì vậy, ngay cả khi mẹ tôi và tôi đã cãi nhau rất dữ dội trong xe hơi trên đường đến nhà thờ, tôi phải bày tỏ vẻ mặt vui vẻ trước khi chúng tôi đi vào. Tôi ghét điều đó.

Tôi tham gia nhóm thanh niên trung học tại nhà thờ của mình, nhưng vì tôi không được phép thực sự nói bất cứ điều gì về những gì đang xảy ra với mình, nên tôi phải tự mình đối mặt với chứng trầm cảm. Chị cả của tôi đã trở thành một lãnh đạo thanh niên tại nhà thờ của tôi, chủ yếu là vì lợi ích của tôi. Mẹ tôi rất kiểm soát, đặc biệt là về ngoại hình của chúng tôi. Bà cũng cố gắng kiểm soát giao tiếp giữa tôi và anh chị em của tôi và giữa chúng tôi và bố của chúng tôi. Chị cả của tôi thỉnh thoảng đưa tôi đến sở thú Brookfield vào mùa đông. Điều đó rất vui, nhưng mẹ đã tra hỏi tôi về những gì chúng tôi đã nói khi tôi trở về, và mẹ luôn cho rằng điều tồi tệ nhất có thể đã nói về mẹ. Thật là khó làm sao cho tôi. Nhưng về mặt thuộc linh, mọi thứ vẫn ổn. Tôi đã tuyên xưng niềm tin vào mùa thu năm cuối cấp.

Tôi luôn chơi thể thao. Trong những năm đầu cấp ba, tôi chơi thể thao quanh năm. Tôi đã tham gia ban nhạc diễu hành vào mùa thu, trong đội bóng rổ vào mùa đông, và trong đội bóng mềm (soft ball) vào mùa xuân. Và miễn là tôi đáp ứng các yêu cầu về độ tuổi đối với khu công viên, tôi đã chơi bóng mềm trong suốt mùa hè. Nhưng tôi đã chơi không tốt trò chơi chính trị cần phải có để trở nên xuất sắc trong thế giới thể thao. Ví dụ, trong bóng rổ, mặc dù tôi là một trong những cầu thủ giỏi nhất, tôi đã ngồi trên băng ghế dự bị rất nhiều. Tôi phát ngán với nó vào năm cuối cấp nên tôi quyết định bỏ nó.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi đã dành nhiều thời gian hơn để ở nhà với mẹ. Xung đột chỉ trở nên tồi tệ hơn, và tôi càng lún sâu vào trầm cảm. Tôi vẫn tham gia nhóm trẻ tại nhà thờ của tôi ba đêm Chủ Nhật mỗi tháng, nhưng trong Chủ Nhật thứ tư, trong khi cha mẹ tôi đang học Kinh Thánh, tôi sẽ vào bếp và dùng dao cắt đầu cánh tay của mình. Trời mùa đông nên tôi có thể mặc những chiếc áo sơ mi dài tay để che đi. Và tôi không cắt quá sâu — chỉ đủ để chảy máu một chút và lành trong một tuần hoặc lâu hơn. Tôi đã đưa nó vào một khoa học và sẽ không ai phát hiện ra.

Các chị tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn. Bản thân đã trải qua giai đoạn trầm cảm, họ biết những dấu hiệu phát hiện và kêu gọi mẹ tôi tư vấn cho tôi. Cuối cùng, bà đưa tôi đến gặp một bác sĩ tâm thần Cơ đốc giáo. Ở đó, mẹ tôi biết rằng tôi đã tự cắt cổ mình. Bà đã bị sốc và kinh hoàng, như thể bà là người duy nhất bị tổn thương bởi nó. Bà cũng đổ lỗi cho sự thay đổi tâm trạng của tôi vì tai nạn xe đạp của tôi từ thời thơ ấu. Tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm và dùng Prozac. Tôi ngay lập tức đi vào giai đoạn hưng cảm. Tôi đã hứa là sẽ không cắt nữa, nhưng tôi đã sớm bắt đầu cắt và giấu nó một lần nữa.

Bác sĩ tâm thần của tôi đã phát hiện ra điều đó và cùng với bác sĩ tâm lý của tôi, quyết định là tôi nên nhập viện trong khi họ đổi thuốc cho tôi. Tôi đã chết lịm. Âm nhạc cũng rất quan trọng đối với tôi, và việc nhập viện đã khiến tôi bỏ lỡ một cuộc thi âm nhạc cấp tiểu bang. Các bác sĩ của tôi nghĩ rằng họ đang giúp tôi bằng cách giảm bớt áp lực đó, nhưng tôi thậm chí còn cảm thấy tồi tệ hơn vì tôi đã để những người bạn trong bộ ba thổi sáo của chúng tôi thất vọng.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi quyết định học đại học mà không cần dùng thuốc. Bác sĩ tâm lý của tôi đồng ý, và mùa thu năm đó tôi đến trường Cao đẳng Calvin ở Grand Rapids. Tôi đã gặp một số người bạn tốt trong tuần đầu tiên ở đó, nhưng tôi đã có dấu hiệu trầm cảm. Tôi đã ăn ít bữa nhất có thể và vẫn sống sót. Đó là một cách khác để tôi tìm kiếm sự giúp đỡ, xem có ai để ý hoặc quan tâm không. Tôi cũng quyết định rằng, vì tôi có quyền lựa chọn, tôi sẽ không đến nhà thờ. Tôi không còn quan tâm nữa, và tôi không nghĩ rằng Chúa sẽ muốn tôi. Nhưng những người bạn đại học của tôi nhận thấy rằng tôi làm không tốt lắm.

Hóa ra, bạn tôi, Christi bị trầm cảm và lo lắng, và cô ấy là con gái của một mục sư. Tôi đã rất ngạc nhiên vì tôi đã quyết định rằng bệnh trầm cảm và Chúa không đồng nhất với nhau. Rất may, bạn bè của tôi đủ quan tâm để giải thích rằng trầm cảm không phải là vấn đề tâm linh và Chúa thực sự yêu tôi. Chúa vẫn có thể sử dụng tôi bởi vì Ngài thích sử dụng những chiếc bình bằng đất sét nứt, và tất cả chúng ta đều bị nứt theo một cách nào đó. Christi đang dùng thuốc, và nó đã giúp cô ấy. Cô ấy đã giúp tôi hiểu rằng việc trở thành một Cơ đốc nhân và bị trầm cảm thì không sao cả. Đó không phải là vấn đề mà Chúa không thể vượt qua.

Học kỳ hai của năm thứ nhất, tôi tìm kiếm sự giúp đỡ từ một bác sĩ tâm lý khác. Lần này tôi đã được chẩn đoán chính xác với Rối Loạn Lưỡng Cực Loại 2, có những thăng trầm về năng lượng nhưng lại có đặc điểm là tâm trạng trầm cảm xuyên suốt. Cuối cùng chúng tôi đã tìm ra loại thuốc phù hợp và tôi đã đi trên một con đường tốt hơn nhiều.

Tôi bắt đầu đi nhà thờ thường xuyên trở lại, và mối quan hệ của tôi với Chúa ngày càng phát triển. Sau khi học đại học, tôi trở về nhà và quyết định tham gia lãnh đạo nhóm thanh niên trung học của nhà thờ. Tôi muốn giúp đỡ những đứa trẻ bị trầm cảm và cần một người hiểu chúng. Tôi muốn sử dụng kinh nghiệm của mình cho sự vinh hiển của Đức Chúa Trời và tôi vẫn có mối quan hệ tốt với một số đứa trẻ đó.

Tôi đã trải qua nhiều chổ vô vọng, nhưng Chúa luôn ở bên tôi. Và tôi cảm ơn Chúa vì ngay cả một người đã trải qua giai đoạn nghi ngờ nghiêm trọng cũng có thể được Ngài sử dụng để động viên và giúp đỡ người khác.

 

Nguyễn Bình

(Lược dịch theo: tyndale.com)

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan