Tôi sinh ra và lớn lên ở I-rắc, là con thứ ba của một gia đình có 8 anh chị em. Gia đình tôi không theo truyền thống. Mẹ tôi theo đạo Hồi, cha tôi theo Công Giáo. Họ không buộc các con chúng tôi phải theo tôn giáo nào, một phần có lẽ là do họ cũng chẳng nghiêm túc với tôn giáo của họ. Cha tôi là một thương gia giàu có nên chúng tôi sống thật thoải mái trong một căn nhà lớn, có mấy chiếc xe hơi, có người quản gia, và hơn 250 con chiên.
Năm tôi lên 8 thì doanh nghiệp của cha tôi bắt đầu sa sút. Những áp lực của việc làm ăn khiến bầu không khí quanh ông không còn tốt nữa. Ông bắt đầu rượu chè và đi lại với những người có ảnh hưởng xấu trên ông. Một năm sau đó ông luôn có rắc rối với cảnh sát đến nỗi vào tù đến 20 lần.
Chuyện sau cùng xảy đến với chuyện ở tù là do chính quyền khám phá ra ông chưa thực hiện 3 năm nghĩa vụ quân sự trong quân đội I-rắc. Ông có gia nhập quân đội một năm trong thời có chiến tranh giữa I-rắc và I-ran, nhưng sau đó ông đào ngũ. Thế là ông bị kết án một năm ở trong một nhà tù dưới lòng đất. Ở đó hoàn toàn tối đen, ngoại trừ mỗi ngày có 2 phút được phép lên khỏi mặt đất để có ánh sáng. Không có nước tắm, nước và thức ăn rất ít. Bị tan vỡ bởi sự thống khổ, ông tuyệt vọng và kêu cầu Chúa.
Chúa bắt đầu thay đổi tấm lòng của ông một cách sâu nhiệm. Gia đình tôi nhận ra một sự khác biệt lớn lạ khi ông ra khỏi tù. Ông làm việc siêng năng, rộng lượng và lúc nào cũng vui vẻ với nụ cười. Chẳng hạn như mới một tuần sau khi được tự do, cha tôi và tôi đi mua sắm quần áo. Chúng tôi đụng vào một người rách rưới, rõ ràng là người sống trên đường phố. Cha tôi thương xót ông và cởi hết quần áo ngoài ra để cho ông ta. Cha nói, “Ông này cần những quần áo này hơn là cha cần.” Tôi đứng sững sờ kinh ngạc vô cùng về lòng rộng rãi của ông. Tôi biết rằng cuộc đời của cha tôi đã thay đổi hoàn toàn và luôn mãi như vậy. Sau sự cố đó tôi bắt đầu thầm cầu nguyện hỏi Chúa thực Ngài có hiện hữu không. Tôi cũng cầu nguyện, “Xin đừng trừng phạt con như đã trừng phạt cha con, nhưng giúp con trở thành một người tốt và tìm kiếm Ngài.”
VÀO CUỘC CHIẾN TRANH
Năm 19 tuổi, tôi hoàn tất chương trình huấn luyện cảnh sát I-rắc. Tôi nghĩ là sẽ gia nhập trong 5 năm, nhưng khi nhìn lại giấy tờ, ai đó đã thay đổi là 25 năm. Tôi rất giận dữ nhưng chẳng làm gì được vì sợ họ sẽ giết tôi. Lúc này Saddam Hussein đang là Tổng Thống I-rắc.
Vào tháng 3 năm 2003, cha tôi đánh thức tôi dậy để chào đón quân Mỹ đánh chiếm I-rắc. Vì gia đình tôi luôn luôn kính nể người Mỹ, tôi quyết định đến Tikrit và gia nhập quân cảnh Mỹ. Tôi làm việc như là một viên chức an ninh ở một đồn cảnh sát và cũng là thông dịch viên vì tôi biết cả hai thứ tiếng Ả-rập và Anh (không hoàn toàn lắm với tiếng Anh)
Vài tháng sau đó, các huấn luyện viên đơn vị Phản Ứng Nhanh SWAT của quân cảnh Mỹ tuyển mộ cảnh sát I-rắc và tôi là một trong số nhiều người được chọn huấn luyện. Tôi rất phấn khởi. Đây là cách để tôi ra khỏi lực lượng cảnh sát I-rắc, và tôi rất thích làm việc gần gũi với người Mỹ.
Mùa xuân năm 2005, tôi thức dậy vì tôi nghĩ là có trận động đất. Tòa nhà rung chuyển mạnh khi tôi nghe một tiếng nổ dữ dội (từ một xe bom). Vị chỉ huy cảnh sát đã gửi chúng tôi vào một chỗ không có quân đội. Tôi được chỉ định điều khiển lưu thông và kiểm tra những xe tình nghi có bom. Khoảng 15 phút sau khi nhận việc, một chiếc xe chạy hướng đến tôi. Tôi vẫy tay dừng lại, nhưng chiếc xe cứ chạy đến.
Tôi chuẩn bị bắn vào người tài xế khi mà chiếc xe – bấy giờ chỉ cách tôi có 5 mét – nổ tung. Người tôi tung bắn lên trời, rơi xuống đất, và tôi bò lết vào vệ đường cố tránh khỏi những miễng bom trong khi những người lính bắn vào hướng của tôi. Khi nghe được tiếng hô ngưng bắn, tôi kiểm tra lại mình mẩy. Tôi kinh hoàng nhận ra rằng tôi vẫn còn sống, chẳng hề bị bay mất chân, tay, phỏng – chỉ có một vết bầm trên đầu gối! Nhưng đầu tôi thì rất đau vì áp lực của cú nổ, và tôi không điều khiển mình được khi đứng dậy. Tôi nhìn quanh và thấy những mảnh vụn thân thể của kẻ đánh bom tự sát rơi rãi chung quanh. Thật là một cảnh tượng đẫm máu và khinh khiếp.
Khi chờ nhà thương khám nghiệm, tôi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra hôm đó. Tôi biết chắc rằng Đức Chúa Trời, Đấng sáng tạo trời đất, đã cứu mạng tôi.
Một Cuốn Sách Đầy Thắc Mắc.
Năm 2007, tôi được gửi đến Sư Đoàn Nhảy Dù 82. Ngay khi gặp Trung Sĩ Scott Young, tôi nhận ra ngay có điều gì đó khác thường về anh. Anh luôn có một cuốn sách nhỏ trong cái túi quần ở đầu gối. Mỗi khi chúng tôi giải lao, tôi thấy anh lấy ra đọc và tôi thực là thắc mắc về việc này.
Scott bảo tôi đó là Kinh Thánh, và tôi bắt đầu đọc mỗi ngày. Tôi luôn hỏi Scott những câu hỏi về những điều tôi đã đọc. Tôi thật phấn khởi khi có một người chỉ dẫn như danh. Cần biết thêm một điều lạ lùng, thật ra Scott không nằm trong danh sách đến I-rắc, nhưng bởi một sự kỳ diệu, anh được gửi đến Samarra và đơn vị của anh đi chung với đơn vị của tôi. Ôi Đức Chúa Trời kỳ diệu làm sao!
Khi bọn khủng bố giết cha tôi vài tháng sau đó. Tôi giận dữ với Chúa, nhưng Ngài đã tiếp tục phục vụ tôi qua Scott. Một ngày kia, trong một chiến dịch quân sự, tôi đến với Scott, sẻ chia rằng tôi ghét chính mình, và tôi không muốn là mình như vậy nữa. Tôi hỏi anh, “Làm sao mà tôi có thể trở nên một Cơ đốc nhân được?”
Scott bảo tôi hãy đến một chỗ yên tĩnh và cầu nguyện. Anh nói tôi hãy nói với Chúa Giê-su rằng tôi muốn thay đổi và trở nên một Cơ đốc nhân. Chúa sẽ bước vào cuộc đời của tôi. Ngài sẽ ban cho tôi hy vọng và sự khích lệ lạ lùng. Tôi khẩn thiết cầu nguyện. Tôi mời Chúa Giê-su bước vào đời sống của tôi và thay đổi tôi, để tôi có thể được Ngài ôm ấp tôi như là con của Ngài.
Sáng hôm sau, toàn thể đơn vị nhận ra có một thay đổi, như là tôi đã nhận ra sự thay đổi trong cha tôi sau khi ông tiếp nhận Ngài. Tôi có nụ cười trên khuôn mặt của mình, và tôi không còn tính xấu như trước. Đức Chúa Trời đã làm nên một biến đổi lớn lao và quyền năng.
Hai tuần sau, tôi thu xếp ba-lô và trở về Baghdad. Khi tôi gia nhập quân đội, có một sự sắp xếp cho các thông dịch viên là sau khi đã phục vụ hai năm thì tôi có thể đến Mỹ và trở thành công dân Mỹ. Vì tôi đã làm việc với quân đội Mỹ hơn 4 năm, tôi biết là tôi đặt mạng sống của mình vào sự nguy hiểm nếu quyết định ở lại I-rắc.
Ở Baghdad, mẹ tôi, các em gái và em trai đến vào chào từ giã tôi. Chúng tôi nói về tương lai sẽ như thế nào cho họ và cho tôi. Gia đình tôi biết rằng họ sẽ không còn gặp tôi ở I-rắc nữa.
Sau một thời gian sống với một huấn luyện viên SWAT của tôi và gia đình của anh, tôi di chuyển đến sống với Scott và vợ anh, Meagan, ở Fayetteville, North Carolina. Ở đây tôi bắt đầu tham dự chương trình học Kinh Thánh Navigators Bible studies. Tôi học nhớ thuộc lòng Kinh Thánh, nghiên cứu chiều sâu và tập chịu trách nhiệm với mọi người trong nhóm. Trong gần một năm sống với gia đình Scott và Meagan, mối tương giao giữa tôi tối Chúa được đào sâu và phát triển chưa từng có như trước đây.
Ngày nay tôi sống ở Lancaster, Pennsylvania, với vợ, các con trai và một con gái mới sinh. Năm ngoái, chúng tôi cảm nhận một sự kêu gọi hãy bắt đầu một mục vụ (mục vụ làm chứng Hameed Christian Ministries). Mỗi khi tôi sẻ chia lời chứng ở các hội thánh, các căn cứ quân sự, và với các nhóm cựu chiến binh, tôi dâng lên Chúa lời ca ngợi và tạ ơn Ngài đã cứu mạng sống của tôi – và kéo tôi đến gần Ngài.
Abbas Hameed là người sáng lập mục vụ làm chứng Hameed Christian Ministries. Ông trở thành công dân Mỹ vào năm 2011.
Nguyễn Trọng
(Lược dịch theo: christianitytoday.com)