Chúa Giữ Tôi Còn Sống Vì Một Lý Do

Share

Với tất cả những gì mà tôi đã làm sau nhiều năm tháng, nhiều lần tôi tự hỏi tại sao Chúa lại gìn giữ mạng sống của tôi như vậy. Từng bước từng bước, trải qua chặng đường còn lại của cuộc đời tôi đi theo Ngài, Chúa bộc lộ ý nghĩa thật sự của tình yêu.

Tôi được sinh ra ngay khi Khmer Đỏ chiếm lấy Cambodia vào năm 1975. Sự hỗn loạn ở khắp mọi nơi. Sự bức hại thành phần trí thức lan tràn.

Cả cha và mẹ tôi đều bị bắt tới hai trại lao động tập trung khác nhau và tôi bị bỏ lại một mình cho bà nội. Bà luôn nói với tôi rằng, tôi là một trong những đứa trẻ may mắn hiếm hoi sống sót trong suốt thời kì hỗn loạn.

Sau chiến tranh, từ năm 1979 tới năm 1984, gia đình tôi sống dưới chế độ cộng sản. Nhiều ngày, đạn bay loạn xạ cho tới tận đêm khuya giữa Khmer Đỏ và lính Việt Nam. Một đêm nọ, Khmer Đỏ đến làng và nả súng bazooka vào căn nhà của của chúng tôi và phá huỷ mọi thứ. May mắn thay, cả gia đình đều núp dưới tầng hầm nên không ai bị giết.

Sau biến cố tan thương đó, cha tôi quyết định phải đi tìm một tương lai tốt hơn cho gia đình mình. Ông từng là giáo viên, một người được kính trọng trong ngôi làng của chúng tôi. Ông dồn hết can đảm để đưa cả gia đình vượt qua nhiều cánh đồng đầy mìn, bặng qua rừng rậm và sông lớn. Cha tôi không phải là người bơi giỏi nhưng ông cố hết sức nắm lấy từng người trong gia đình, vật lộn với con sông để đưa chúng tôi sang bờ bên kia, gần với biên giới Thái Lan.

Từ 1984 – 1986, chúng tôi sống như những người tị nạn bất hợp pháp tại biên giới Thái Lan. Chúng tôi đã chứng kiến nhiều người bị sỉ nhục, lạm dụng tình dục và bị giết hại cách tàn bạo. Thêm vào đó, chúng tôi lại nghe nhiều câu chuyện kinh khủng về số phận của những người tị nạn Cambodia bị bắt bởi lính Thái Lan. Những tin tức khủng khiếp đó đã thúc đẩy sự can thiệp của liên hiệp quốc. Và kết quả là gia đình tôi được công nhận tình trạng tị nạn hợp pháp bởi liên hiệp quốc vào năm 1987.

Chúng tôi thật được phước khi hội thánh tại tiểu bang Connecticut, Hoa Kỳ bảo lãnh cho gia đình chúng tôi đến Granby vào năm 1988. Từ đó, chúng tôi bắt đầu có cuộc sống ổn định tại Granby, Connecticut, và tôi được học tập rất tốt dưới sự hướng dẫn của những giáo viên tuyệt vời tại đây. Tuy nhiên, gia đình của tôi lại không quen với khí hậu lạnh tại đây và di chuyển xuống California.

Cha mẹ tôi làm việc vất vả suốt ngày đêm, 15 tiếng một ngày, 7 ngày 1 tuần dành dụm tiền để mở công việc làm ăn riêng của gia đình.

Cô đơn, tôi bắt đầu đàn đúm với đám bạn và phần lớn trong số họ đến từ những gia đình đổ vỡ. Chúng tôi đã làm những việc điên rồ để được sự tôn trọng, tình yêu và ngưỡng mộ của những người xung quanh. Vì vậy, tôi học hành chẳng ra gì và luôn luôn dính vào những rắc rối.

Cha mẹ tôi thì không ngớt cãi cọ và gây gỗ. Hầu như họ tránh giao thiệp với bạn bè. Họ cảm thấy xấu hổ vì tôi. Họ cứ đem tôi ra so sánh với những đứa con của bạn bè họ và nhai đi nhai lai việc họ cảm thấy tôi vô dụng như thế nào. Tôi thật sự chán ghét cuộc sống gia đình. Cha tôi thì đánh tôi mỗi khi ông nhận được báo cáo về những việc làm của tôi. Tôi chẳng cảm nhận được tình yêu hay niềm vui tại nhà. Ngược lại, tôi tìm thấy tình yêu, và sự hứng thú từ những người bạn. Và tôi bắt đầu vui chơi càng hơn với đám bạn đó.

Để có được sự cảm thông, tình yêu và nổ lực chiếm được tình huynh đệ, tôi bắt đầu nói dối với đám bạn rằng tôi là một đứa trẻ mồ côi. Vì vậy mà tôi được bạn bè và gia đình của họ chấp nhận. Cuộc đời tôi cứ trôi qua như vậy trong vòng 3 năm.

Một buổi tối nọ, khi tôi đã phê ma tuý, tôi vào phòng tắm để tắm rửa. Đột nhiên tôi nhìn thấy một khuôn mặt thật kinh khiếp của ma quỷ cố gắng nhận chìm tôi xuống bồn tắm.

Quá sợ hãi và nghĩ rằng mình sắp chết. Đột nhiên tôi nghe văng vẳng giọng nói của cha tôi: “Tao đã hy sinh mọi thứ để cho mầy một tương lai tốt đẹp!” Tôi bật dậy, trần như nhộng, chộp lấy ma tuý chạy ra khỏi phòng tắm và kể cho các bạn điều gì đã xảy ra. Tôi cũng thú nhận sự lừa dối của mình. Đám bạn của tôi đều bị shock.

Tôi cảm thấy xấu hổ sau khi thú tội và kể cho họ nghe về hoàn cảnh gia đình mình. Từ đó, tôi bắt đầu tránh né tụi nó. Tôi chuyển sang một trường trung học khác và tốt nghiệp trung học tại đó.

Nhưng phần đáng buồn nhất là khi tôi lớn lên, tôi đã mất đi một vài người bạn trong số họ. Một số thì bị tai nạn giao thông, số khác thì bị giết và một người thì thậm chí đã tự tử.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi phụ gia đình mở một cửa hàng bán donut. Tôi đi học vào buổi tối và gặp một nhóm bạn mới tại đây. Họ giới thiệu tôi với những trò chơi cá cược. Tôi cảm thấy thích thú những trò chơi cờ bạc này và ngay lập tức tôi bị chứng nghiện cảm giác hưng phấn khi phấn khích hoặc hồi hộp, sợ hãi của những trò chơi cá độ.

Tôi bắt đầu bộc lộ bản thân qua những trò cờ bạc khác nhau. Dần dần, tôi trở nên nghiện nặng.

Rồi thì cũng tới lúc cha mẹ tôi dành dụm được đủ tiền để mua nhà nhưng tôi đã nướng sạch số tiền đó cho cờ bạc. Cha tôi thật sự tức giận và đổ hết mọi giận dữ lên mẹ tôi. Tôi cảm thấy căm hận và kinh tởm chính bản thân mình. Khi mọi chuyện đã lắng xuống, tôi muốn được tới Chico để theo đuổi việc học hành.

Vui mừng vì thấy tôi quyết tâm làm lại cuôc đời, cha tôi thậm chí không đắn đo suy nghĩ, ông cho tôi tất cả số tiền học phí của cả 1 năm học. Trên đường tới Chico, tôi lại đút tiền vào casino và toàn bộ tiền học phí đã không cánh mà bay. Mất mát, tuyệt vọng, tôi bỏ trốn một năm rưỡi mà không hề cho cha mẹ hay biết tôi đang ở đâu. Cha mẹ tôi rất đau khổ, họ e rằng sẽ không còn gặp lại tôi nữa.

Một ngày kia, cảm thấy số phận đen bạc và quá nhớ gia đình, tôi gọi điện thoại về nhà chỉ để được nghe giọng nói của họ. Cha tôi hét tên tôi lên rồi gục xuống khóc nức nở. Ông rất vui mừng vì biết rằng tôi còn sống. Ngay lập tức ông mua ngay vé máy bay chuyến sớm nhất để tới thăm tôi. Cha tôi thậm chí không còn giận tôi nữa. Vài tháng sau, ông đề nghị tôi quay về sống với gia đình và khuyên tôi nên làm lại công việc kinh doanh của mình. Tôi quyết định trở về California và mở một cửa hàng mua bán café. Công việc làm ăn của tôi rất thuận lợi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể khước từ sự cám dỗ đỏ đen và ngày càng lún sâu vào nghiện ngập cờ bạc đến nỗi phải mắc nợ những nhà cung cấp café. Thêm một lần nữa, tôi chạy về với cha xin sự cứu giúp.

Bó tay trước tình trạng của tôi, cha tôi đem tôi tới một vài đền thờ và cầu khấn cho tôi được tốt hơn. Nhưng điều đó chẳng ích lợi gì. Cứ mỗi lần ông trả nợ cho tôi xong, ông lại van nài, thậm chí quỳ xuống xin tôi từ bỏ cờ bạc. Tôi chống chế rằng tôi sẽ tiếp tục chơi cho tới khi thắng để trả hết số tiền nợ ba tôi. Nhưng hậu quả là nó dẫn tôi ngày càng gần hơn với địa ngục.

Nhiều lần tôi đã có ý định tự tử để chấm dứt sự khốn khổ này nhưng sợ rằng nó sẽ còn làm cho gia đình tôi càng thêm đau khổ đã ngăn tôi lại.

Tại Arizona, tôi đã gặp một người con gái tuyệt vời từ Singapore. Chúng tôi giữ chặt liên lạc qua email và điện thoại. Mối quan hệ của chúng tôi được đơm bông kết trái từ khi cô ấy sang California để thăm tôi. Chúng tôi cảm thấy yêu nhau thắm thiết. Một năm sau, tôi đi đến quyết định phải có bằng được cô gái này trong cuộc đời.

Tuy nhiên, cô ta không hề biết gì về sự nghiện ngập đỏ đen của tôi. Đối với cô ta, tôi là một nhà kinh doanh trẻ tuổi, thành đạt và đẹp trai (lúc đó tôi vẫn còn nhiều tóc) Tôi quyết định giữ kín bí mật của mình vì sợ rằng sẽ mất cô ta.

Sau khi kết hôn, cuộc sống của tôi dường như tốt đẹp hơn. Chẳng lâu sau, hai con của tôi, Victor và Victoria ra đời. Trong một vài năm, tôi cảm thấy rất hạnh phúc về hôn nhân của mình. Army đã giúp tôi rất nhiều trong việc kinh doanh. Cô ấy là bạn cùng làm việc tốt nhất của tôi, luôn luôn ở bên cạnh tôi trong những lúc công việc khó khăn hay thuận lợi.

Chúng tôi mở rộng công việc kinh doanh thêm một vài cửa hiệu nữa. Cùng với sự phát đạt của công việc, tôi nắm trong tay càng nhiều tiền mặt hơn và bắt đầu thèm khát cảm giác kích thích hưng phấn của bài bạc. Tôi nói dối với vợ tôi rằng tôi tiêu tiền vào các giải thi thấu thể thao chứ không phải đỏ đen.

Sau nhiều lần cô ta không thể tìm ra tôi, cuối cùng cô ta cũng bắt được tôi tại casino. Cuộc sống chúng tôi bắt đầu có những cuộc cãi cọ. Nhiều lần Army tỉnh giấc lúc nữa đêm và van xin tôi hãy từ bỏ cờ bạc.

Sự nghiện ngập và lừa dối của tôi càng trở nên tồi tệ. Tôi đốt hết tiền tiết kiệm của cả hai vợ chồng vào sòng bạc để vợ tôi khóc ròng.

Army đã không chia sẽ vấn đề của tôi cho gia đình, cô ta lo sợ họ sẽ thất vọng về tôi. Suốt những năm tháng đó, cứ mỗi lần cãi cọ, tôi lại đề nghị cô ta li dị. Nhưng bây giờ tôi cám ơn Chúa vì cô ta đã không bỏ cuộc.

Một ngày kia, vợ tôi đề nghị tôi tham gia vào một nhóm cai nghiện cờ bạc. Tôi đã thật sự muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng cuối cùng nhóm đó cũng rã đám vì chính người lãnh đạo đã quay lại với cờ bạc.

Một hôm, Danny, người mà tôi đã tư vấn cho anh về công việc kinh doanh café mời tôi đi ăn tối tại nhà hàng Brazil. Thật ra đó là buổi ăn tối của các doanh nhân cơ đốc với nhau. Tôi được cảm động khi nghe một doanh nhân chia sẻ về những biến cố xảy ra trong đời, cũng giống như tôi, và làm thế nào Chúa đã thay đổi cuộc đời anh. Danny tiếp tục mời tôi tham dự một buổi hội nghị của các doanh nhân cơ đốc tại Pleasanton. Tại đó tôi càng được Chúa đụng chạm vào lòng hơn nữa khi nghe các anh em kể về cuộc đời của mình.

Đêm nọ, khi một mình trong phòng ngồi xem bộ phim “Sự Khổ Nạn Của Chúa Jesus”, tôi cảm thấy mình ghê tởm như những người lính La Mã bài bạc ngay dưới chân Chúa Jesus đang bị treo trên thập tự giá. Tới sáng chủ nhật, là ngày diễn ra trận đấu Superbowl. Tôi đã cá cược một số tiền lớn cho trận đấu này. Thế nhưng, anh Danny cứ liên tục gọi tôi đi đến nhà thờ vì tôi đã hứa với anh trước đây.

Vợ tôi hối thúc tôi đi gặp Danny. Một cách miễn cưỡng, tôi đi. Ngay lúc đôi bước chân vào nhà thờ, hội chúng đang hát bài Ân Điển Lạ Lùng (Amazing Grace). Tự dưng, hai dòng nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi quỳ xuống và dâng cuộc đời mình cho Chúa. Tôi đã từng cảm thấy thật xấu hổ với những tội lỗi của mình nhưng bây giờ, Chúa Jesus bằng lòng gánh lấy hết tội lỗi của tôi trên cây thập tự giá.

Một vài tháng sau, tháng 6 năm 2006, tôi được làm lễ báp-tem. Gia đình tôi vui mừng khôn xiết vì Chúa đã làm phép lạ cất ra khỏi tôi sự nghiện ngập đỏ đen một cách kinh ngạc.

Tôi tham gia vào một chuyến đi truyền giáo với hội thánh First Congregational Baptist từ Oakland sang Cambodia hai tuần. Đó là chuyến về thăm quê hương đầu tiên từ ngày tôi sang định cư tại Hoa Kỳ.

Tôi bị xúc động mãnh liệt bởi những gì mình thấy. Tất cả giống như chiếu lại bộ phim về cuộc sống của tôi những ngày tại Cambodia. Tôi nhìn thấy nhiều trẻ em lem luốc mũi chảy khụt khịt, đào bới những đống rác và cả những em phải làm mại dâm nữa. Đáng lẽ tôi cũng cùng chung một số phận như thế. Và tôi nhận ra sự tốt lành của Chúa cho tôi. Chúa đã đem tôi ra khỏi nơi tối tăm. Tôi thật ngạc nhiên vì Chúa đã giữ gìn cuộc sống của tôi sau những gì đã xảy ra.

Tôi xin Chúa tha thứ vì tôi đã không biết quý trọng những ơn lành mà Ngài ban cho tôi. Lòng thương xót và ân ân điển của Chúa thật lớn lao, lạ lùng tôi không thể nói nên lời.

Chuyến đi truyền giáo đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Dù biết tôi được Chúa chọn lựa nhưng tôi cứ tự hỏi rằng làm sao mà mình lại được khác biệt đối với những người Cambodia đó. Lý do nào Chúa đã chọn tôi giữa những người Cambodia kia vẫn là một bí ẩn.

Bởi ân sủng của Chúa, Ngài đem gia đình tôi đến Singapore. Tôi bắt đầu gia nhập vào hội doanh nhân cơ đốc tại đây, chi hội Suntec City. Qua những buổi nhóm họp, tôi được gặp gỡ những anh em tuyệt vời. Tôi được giới thiệu với ông Khoo Oon Theam, chủ tịch hiệp hội doanh nhân cơ đốc Singapore. Chúa đã ban cho tôi một người cha thuộc linh để linh hướng tôi ngày càng hiểu biết về Chúa và tăng trưởng đời sống thuộc linh. Tôi cũng được báp-tem bằng Đức Thánh Linh tại đây. Từ đó, những điều mới mẻ xảy ra trên cuộc đời tôi đều phản chiếu tình yêu sâu đậm của Cha thiên thượng. Gia đình tôi bắt đầu tham gia phục vụ Chúa tại Á châu.

Chúa đã chấp nhận tôi vì chính tôi, bất luận tôi xấu xa tội lỗi như thế nào. Chúa đã ban cho tôi một người vợ vĩ đại và hai đứa con tuyệt vời. Vợ tôi luôn luôn bên cạnh và khích lệ tôi. Cô ấy không bao giờ nhìn lại quá khứ mà chỉ nhìn về tương lai tốt đẹp mà Chúa đã hoạch định cho chúng tôi.

Thỉnh thoảng, tâm trí của tôi chợt nghĩ về quá khứ, tôi nhận ra tôi đã tàn nhiều như thế nào. Nhưng vợ tôi không bao giờ tính toán những điều đó vì cô ấy yêu tôi.

Nhưng điều đó làm tôi dày vò và càng thấy khó có thể yêu được chính bản thân mình. Cô ta nói với tôi rằng tất cả những gì đã qua đã được Chúa biến đổi và khích lệ tôi đọc Kinh Thánh, xây dựng mối quan hệ sâu nhiệm với Chúa.

Tuy vậy, trong suốt những năm đầu theo Chúa, tôi vẫn còn tranh chiến với chính mình rằng tôi là một tội nhân. Cho dù Chúa đã tha thứ cho tôi nhưng chính tôi không thể tha thứ cho bản thân mình. Những tội lỗi tôi đã phạm, những đau đớn tôi gây ra cho gia đình, sự so sánh, sự khước từ và định tội bởi những người bà con và cả những lời nói của cha tôi trước đây đã là một vết cắt sâu vào lòng tự trọng của tôi.

Tôi thật sự không thoải mái với chính mình. Tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị hạ thấp và sống trong cảm giác sợ hãi, không thoải mái khi tiếp xúc với mọi người. Tôi tranh chiến với bản thân để tìm sự bình an và đôi khi cảm thấy thật khó để làm một cơ đốc nhân tốt. Quả là 1 thách thức để tiếp tục sống cuộc đời của một người được biến đổi. Tôi vẫn còn trong sự tranh chiến cho đến khi nhận khải thị từ Chúa đã dẫn tôi đến sự biến đổi hoàn toàn.

Tháng 5 năm 2009, tại đại hội doanh nhân cơ đốc Malaysia, tôi được mời để làm chứng về cuộc đời mình. Tôi thật sự hoảng sợ và cảm thấy không thoải mái để làm việc này. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mọi người bởi vì vẫn còn xấu hổ về những việc mình đã làm. Thỉnh thoảng một giọng nói rít lên bên tai tôi, nó nói với tôi rằng tôi là một kẻ cờ bạc, chẳng có gì tốt đẹp và vô dụng…Tôi kể điều này cho Papa Koo và ông ta chỉ cho tôi xem Ê-sai 43:4 “Vì ta đã coi ngươi là quí báu, đáng chuộng, và ta đã yêu ngươi”. Papa Koo bảo tôi rằng trong cuộc đời có 3 thứ: facts, lies and truths.

Facts cho biết tôi là ai, lies nói với tôi rằng tôi chẳng là ai cả và truth là Chúa yêu tôi và chấp nhận tôi cho dù tôi là ai.

Khi nghe những lời này, lập tức tôi nhận ra tất cả những xiềng xích của sự tự định tội và những áp lực tôi mang bấy lâu nay bị bứt đứt bởi Chúa. Tôi được tự do. Tôi cảm nhận tình yêu thật sự từ nơi Chúa và nhận lấy ân tứ của sự bạo dạn, mạnh mẽ. Nỗi sợ hãi khi nói chuyện với đám đông biến mất, tôi sẵn sàng để kể cho mọi người về cuộc đời của mình.

Từ đó trở đi, tôi luôn công bố rằng tôi là một tạo vật mới trong Đấng Christ. Tôi là một con người mới, không còn là David Nget cũ nữa. Tôi tìm thấy con người mới của mình trong Chúa.

Ê-sai 43:18-19 “Đừng nhớ lại sự đã qua, và chớ nghĩ đến sự đời trước. Nầy, ta sắp làm một việc mới, việc nầy sẽ hiện ra ngay; các ngươi há chẳng biết sao? Ấy là ta sẽ vạch một con đường trong đồng vắng, và khiến những sông chảy trong nơi sa mạc”

Tôi nhận ra cuộc sống không chỉ là bám víu vào quá khứ. Chúa ban cho tôi một hy vọng mới, một giấc mơ mới và tôi thật phấn khích khi bước đi với Chúa mỗi ngày. Tôi cám ơn Chúa đã giữ mạng sống của tôi cho mục đích của Ngài và mong ước ngày càng tầm thước vóc giạc trong Chúa. Amen!

 

Lời chứng của David Nget, dịch từ tập san Voice của Singapore No. 4

(Nguồn: http://vnsalvation.com/content/view/1118/86/)

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan