Trong 1 Cô-rinh-tô 16: 17-18, Phao-lô nói, “Tôi rất vui vì Sê-pha-na, Phốt-tu-na và A-chai-cơ đến đây; họ đã bù lại sự thiếu vắng của anh em; vì những người ấy đã làm tươi tỉnh tinh thần của tôi cũng như của anh em. Hãy biết quý trọng những người như vậy”.
Tôi không biết về bạn, nhưng tôi muốn làm mọi người được tươi mới lại. Tôi muốn giống như một làn gió mát trong một ngày nắng nóng. Bình thường, nhiều phần hơn là tôi giống như một cú đấm mạnh mẽ vào răng (cầu nguyện cho tôi về điều đó).
Dưới đây là những gì chúng ta học được từ phân đoạn khó hiểu này: Trong mọi thời đại, Đức Chúa Trời xây dựng hội thánh của Ngài thông qua những người bình thường. Sê-pha-na, Phốt-tu-na và A-chai-cơ không có sách Kinh thánh được đặt tên theo họ, và nếu Paul không đề cập đến họ ở đây, chúng ta sẽ chưa bao giờ nghe nói về họ. Họ trung tín dâng hiến, cầu nguyện, mở rộng cửa nhà để tiếp đãi khách, và nói những lời làm tươi tỉnh với nhau.
Nhưng họ cũng là những người thiếu sót. Người Cô-rinh-tô không phải là một nhóm gọn gàng và ngăn nắp. Họ đánh nhau, tranh cãi và dò xét xung quanh như những kẻ ngốc – khác xa với bất kỳ khái niệm “siêu Cơ đốc giáo” nào mà chúng ta có thể có về họ. Nếu họ có mạng xã hội, chúng ta sẽ kinh tởm những gì chúng ta nhìn thấy. Tuy nhiên, nhóm này đã biến đổi thế giới.
Hãy suy nghĩ về điều này. Bằng cách nào đó, một nhóm người vô tổ chức, rách rưới, dân làm thuê, sống trong rừng đã biến đổi một đế chế. Rô-ma là một nơi có quyền lực đáng kinh ngạc: Những tàn tích đã tồn tại 2.000 năm chỉ ra nền văn minh đáng kinh ngạc này. Tuy nhiên, trong vòng chưa đầy 300 năm, cả đế chế nói chung đã quay lưng lại với di sản của mình và chuyển sang Cơ đốc giáo. Ngày nay, điều đó sẽ giống như một nhóm người du mục Bedouin thất học bên ngoài thành Baghdad bắt đầu một tôn giáo mới mà trong vòng 300 năm, đã tràn qua hầu hết Bắc Mỹ và Châu Âu.
Sự ra đời của hội thánh thật là kỳ diệu và hoàn toàn không thể giải thích được ngoài quyền năng của Thánh Linh. Và những Ngài sử dụng là những người bình thường như Sê-pha-na, Phốt-tu-na và A-chai-cơ – những người tin rằng Chúa Giê-su là có thật và nghe theo lời Ngài.
Bây giờ tôi nhìn quanh những gì chúng tôi có, hội thánh. Chúng tôi đã gặp vấn đề của mình, nhưng chúng ta có kém hơn họ không? Chúng ta không thể thấy điều này một lần nữa trong thế hệ của chúng ta? Các nhà sử học ước tính tổng số Cơ đốc nhân vào cuối thế kỷ thứ nhất vào khoảng 7.500 người. Đó là nó. Tuy nhiên, vào năm 300 SCN, con số 7.500 đã tăng lên gấp bội để gần một nửa dân số của thế giới La Mã đã tuyên xưng đức tin nơi Chúa Giê-su.
Chúng ta không muốn thấy điều đó xảy ra một lần nữa sao? Điều gì đang ngăn cản chúng tôi? Nếu Đức Chúa Trời sử dụng những người bình thường, lầm lạc vào thế kỷ thứ nhất, thì Ngài cũng có thể sử dụng chúng ta?
Nguyễn Bình
(Lược dịch theo: outreachmagazine.com)