Năm Điều Hối Tiếc Nhất Của Các Mục Sư Cao Niên

Share

Trong nhiều thập niên phục vụ trong vòng giới lãnh đạo mục vụ Hội Thánh, tôi thường được tiếp xúc với nhiều Mục Sư lớn tuổi. Tôi nhận thấy rằng chỉ có rất ít người hài lòng với cách họ đặt ưu tiên thời gian cho cuộc sống và chức vụ của mình.

Tôi đã tự mình đưa ra những nhận xét sau đây, để nhìn xa vào tương lai phía trước để không sống những ngày cuối đời với sự hối tiếc, hoài nghi và phủ nhận.

  1. Tôi đã lấy vợ chồng con cái của mình làm sinh tế trên bàn thờ mục vụ.

   Mọi người đến với Hội Thánh rồi sẽ rời đi, nhưng chỉ có một nhóm người duy nhất ở với Mục Sư mà Mục Sư sẽ luôn chịu trách nhiệm: vợ/chồng và con cái của họ! Hầu hết các Mục Sư đều có tham vọng đến mức họ hy sinh tất cả để xây dựng một mục vụ với những người có thể hoặc không thể ở bên họ trong vài năm tới.

  1. Tôi đặt các chương trình của Hội Thánh lên trên con người.

   Làm cho các chương trình mới được khởi động thường có thể rất thú vị, vì làm như vậy thường hứa hẹn sẽ bổ sung đáng kể vào đời sống và khải tượng của Hội Thánh.

   Thật không may, hầu hết những điều như vậy xảy ra với việc năng lượng và sự tập trung cần thiết để thực hiện một chương trình một cách toàn hảo, sẽ khiến vị Mục Sư trưởng mất đi năng lượng và sự tập trung của mình để (một cách đúng hơn) dành thời gian cho những nhân sự chủ chốt mà họ được giao nhiệm vụ cố vấn, phát triển và khai phóng ra cho sự kêu gọi của những nhân sự này.

   Vào thời điểm hầu hết các Mục Sư nhận ra rằng, việc đặt nền tảng cho chương trình đã cướp đi của họ những tài sản lớn nhất cho khải tượng của Hội Thánh một cách không cần thiết (những nhà lãnh đạo tận tâm chủ chốt và những nhà lãnh đạo mới được dấy lên), thì họ đã qua thời kỳ đỉnh cao và đã tiêu tốn năng lượng lớn nhất mà họ đã có. 

  1. Tôi đã dành phần lớn thời gian của mình để cố gắng tự mình nuôi dưỡng toàn bộ Hội Thánh thay vì tập trung vào những người lãnh đạo tiềm năng.

   Các Mục Sư trưởng thường dành phần lớn thời gian để tư vấn cho những người có nhu cầu về cảm xúc, đang tìm kiếm sự chú ý nhưng không thực sự có mong muốn trở nên trưởng thành như là một người môn đồ của Chúa Giê-xu. Cách đây rất lâu, tôi đã học biết rằng Sa-tan thường cố gắng làm tôi kiệt sức bằng vô số giờ tư vấn cho những người thực sự không muốn thay đổi. Kể từ cuối những năm 1980, tôi đã quyết định sẽ xây dựng Hội Thánh địa phương dựa trên những ưu tiên mà Sứ đồ Phao-lô đặt ra trong 2 Ti-mô-thê 2:2, trong đó ông hướng dẫn Ti-mô-thê dành thời gian cho những người:

  1. Trung tín
  2. Có khả năng
  3. Được kêu gọi dạy dỗ người khác

   Nếu một người nào đó thiếu một trong ba tiêu chí mà Phao-lô nêu ra thì Mục Sư trưởng không nên đầu tư phần lớn thời gian làm việc với họ. Họ nên tập trung vào những người phù hợp với tiêu chí mà Phao-lô khuyên Ti-mô-thê đầu tư theo đoạn văn này. Việc sử dụng thời gian một cách khôn ngoan là cách hiệu quả nhất để nhân bội những người lãnh đạo có thể chăn dắt những người còn lại trong Hội Thánh.

  1. Tôi chưa bao giờ kết bạn với giới trẻ.

   Mục Sư Billy Graham đã nói trong một cuộc họp mà tôi có mặt rằng một trong những điều ông hối tiếc, là ông chưa bao giờ ưu tiên kết bạn với các Mục Sư trẻ hơn. Ông đưa ra tuyên bố đó vào cuối những năm 80, khi nhiều bạn bè của ông đã về với Chúa. Điều này đã ảnh hưởng lớn đến tôi. Do đó, từ nhiều thập niên trước, tôi đã bắt đầu tập trung vào việc cố vấn cho những người lãnh đạo trẻ mới nổi để trong những năm cuối đời, xung quanh tôi là những người bằng nửa tuổi tôi, những người sẽ tiếp tục tạo ra ảnh hưởng lâu dài sau khi tôi được Chúa dẫn đến nơi vinh hiển (về với Chúa). 

  1. Tôi đã nuôi dạy nên những hội viên trung tín thay vì những con cái thuộc linh trung tín trong Hội Thánh.

   Cách đây nhiều năm, một Mục Sư đã dặn tôi đừng quá thân thiết với những người trong Hội Thánh non trẻ và đang phát triển của mình, vì điều đó sẽ tạo ra sự ghen tị và chia rẽ giữa những thành viên trong Hội Thánh chứng kiến ​​sự “thiên vị” của tôi. Cảm ơn Chúa, tôi chưa bao giờ đồng ý hoặc làm theo lời khuyên của anh ấy. Các câu chuyện Phúc Âm đầy dẫy việc Chúa Giê-su thể hiện sự “thiên vị” với 70 môn đồ, rồi 12 sứ đồ, và rồi nhóm ba người thân mật riêng của Ngài mà Ngài mang theo khắp mọi nơi Ngài đi!

   Tôi có nhiều chức danh trong đời: bác sĩ, giám mục, Mục Sư, Mục Sư tấn phong. Nhưng cho đến nay, chức danh mà tôi tin là quan trọng nhất là khi ai đó trong Hội Thánh gọi tôi là “cha” (thuộc linh)! Đức Chúa Trời không bao giờ được gọi với danh xưng là bác sĩ, sứ đồ, giám mục hay “vị tướng vĩ đại trên bầu trời!” Ngài được gọi là Cha vì cha (hoặc mẹ nếu bạn là nữ Mục Sư) cho đến nay là mối quan hệ quan trọng nhất mà một người có thể có với mọi người trong nhà thờ. (Tôi không tính vợ hoặc chồng vì bạn chỉ được phép có một trong số đó trong trọn đời!)

   Trong những năm tuổi xế chiều, Sứ đồ Giăng từng nói rằng niềm vui lớn nhất mà ông có được trên đất là biết rằng con cái mình bước đi trong lẽ thật (3 Giăng 4). Cách đây vài năm, tôi đang nói chuyện trong phòng khách sạn với hai Mục Sư hơn tôi ít nhất 20 tuổi. Tôi hỏi họ, “Có phải hầu hết các Mục Sư đều kết thúc tốt đẹp không, và nếu không thì lý do số một khiến họ không làm được là gì?” Tôi đã chưa sẵn sàng cho câu trả lời mà cả hai đưa ra. Họ cho biết những Mục Sư lớn tuổi mà họ gặp không thỏa lòng với cuộc sống của họ (một số thậm chí còn cay đắng và hoài nghi) vì họ có rất ít hoặc không có con trai và/hay con gái thuộc linh bên cạnh họ trong những năm cuối đời.

   Hậu quả là, khi không ưu tiên và tạo điều kiện thuận lợi cho những mối quan hệ có ý nghĩa, chúng ta sẽ hối tiếc trong những năm tháng tuổi xế chiều! Hầu hết các thành viên trong Hội Thánh đến rồi đi nhưng những đứa con trai và con gái thuộc linh vẫn là một phần trong cuộc sống của bạn mãi mãi, cho dù bạn có phục vụ Hội Thánh trọn thời gian hay không! 

   Cuối cùng, khi tất cả đã kết thúc và bạn trút hơi thở cuối cùng trên trái đất, những kỷ niệm đẹp đẽ duy nhất bạn có và những điều quan trọng nhất đối với bạn sẽ là những mối quan hệ chính yếu mà bạn chịu trách nhiệm! Suy cho cùng, trong cõi vĩnh hằng, chúng ta sẽ không thể mang theo những thánh đường đẹp đẽ, những ngôi nhà, xe hơi, tiền bạc, v.v. – chỉ những người mà chúng ta đã được Chúa dùng để đem họ đến Chúa. Khốn thay cho người nhận ra điều này khi đã quá muộn!

 

Ngọc Nga

Lược Dịch Theo:https://www.christianpost.com

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan