Nghịch lý thiêng thượng về quyền tể trị của Đức Chúa Trời và sự lựa chọn có ý nghĩa của con người

Share

Có một lần kia tôi đã nói chuyện với 80 sinh viên đại học về một câu hỏi thần học nhạy cảm: “Liệu những Cơ-đốc nhân chân chính có thể mất đi sự cứu rỗi của họ không?” Đầu tiên, tôi yêu cầu họ dứt khoát trả lời có hoặc không. Tôi tách họ ra, tùy theo câu trả lời của họ, ở hai phía đối diện của phòng họp, chia họ thành các nhóm nhỏ.

Kế đó, tôi đưa cho mọi người một tờ tài liệu gồm có 20 đoạn Kinh Thánh. Sau khi đọc lớn những câu này, các sinh viên sẽ thảo luận trong nhóm của mình và quyết định: “Nếu đây là những đoạn Kinh thánh duy nhất mà tôi có, thì tôi sẽ trả lời câu hỏi là có thể hay không có thể bị mất đi sự cứu rỗi?”

Sự căng thẳng nổi lên. Hai bên phòng, các sinh viên nhìn có vẻ bối rối và có vài người tỏ ra tức giận.

Chỉ sau đó tôi mới giải thích rằng tôi đã phát cho mỗi nhóm những bài phát ra khác nhau bao gồm những phân đoạn hoàn toàn khác nhau. Đoạn Kinh thánh mà mỗi nhóm được đưa ra dường như dạy một câu trả lời hoàn toàn trái ngược với quan điểm mà họ đã nói rằng họ tin tưởng.

Điểm rút tỉa chính yếu của tôi là chúng ta cần thiết lập quan điểm của mình dựa trên toàn bộ

Kinh thánh, không chỉ những đoạn văn ưa thích hỗ trợ những gì chúng ta muốn tin.

Vấn đề liệu Cơ đốc nhân có thể mất đi sự cứu rỗi hay không là một vấn đề liên quan đến quyền tể trị của Đức Chúa Trời và sự lựa chọn của con người. Câu hỏi này thường nhận được một câu trả lời tiêu biểu từ những người được gọi là người Arminians (“có”) và câu trả lời ngược lại từ những người được gọi là người theo chủ thuyết Calvin (“không”).

John Wesley được coi là người theo chủ nghĩa Arminian cổ điển, trong khi John Calvin (thật ngạc nhiên!) là người theo chủ nghĩa Calvin cổ điển; nhưng, tin tôi đi, cả Calvin và Wesley đều không phải là những kẻ ngốc (điều mà tôi muốn giúp 80 sinh viên đại học đó hiểu).

Những câu nói vui đùa sau đâynhữngminh họa nhẹ nhàng cho hai quan điểm này:

Cần bao nhiêu người theo chủ thuyết Calvin để một người làm được một điều dễ thay đổi?

Không một ai. Chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể làm một điều dễ thay đổi.  Vì Ngài đã ấn định bóng tối và định trước khi nào ánh sáng sẽ bật sáng, hãy ngồi yên và tin cậy Ngài.

Cần bao nhiêu người Arminian để một người làm được điều dễ thay đổi?

Chỉ một người. Nhưng trước tiên là người đó phải muốn được thay đổi.

Làm thế nào để làm cho một người theo chủ thuyết Calvin bị bối rối?

Đưa anh ấy đi ăn buffet và nói với anh ấy rằng anh ấy có thể chọn bất cứ thứ gì anh ấy muốn.

Những người theo chủ thuyết Calvin có TULIP của họ; người Arminians thích hoa gì hơn?

Hoa cúc. Tại sao? “Ngài yêu tôi, Ngài không yêu tôi. Ngài yêu tôi, Ngài không yêu tôi…”

TULIP là từ viết tắt của các chữ Total depravity (Sự hư mất hoàn toàn), Unconditional election (Sự chọn lựa vô điều kiện), Limit atonement (Sự chuộc tội có giới hạn), Irresistible grace (Ân điển không thể chống lại) và Perseverance of the saints (Sự kiên trì của các thánh đồ). “Năm điểm của chủ nghĩa Calvin” này đã được nêu tại Thượng hội đồng Dort vào đầu những năm 1600 để đáp lại năm khẳng định của Arminian “Người phản kháng.”

Về niềm tin vào Kinh thánh và tình yêu dành cho Đấng Christ, những người theo chủ thuyết Calvin và những người theo chủ nthuyết Arminians có nhiều điểm chung. Hầu hết những người theo chủ nghĩa Calvin sống hàng ngày như người Arminians—tự do làm những lựa chọn mà họ chịu trách nhiệm cá nhân. Hầu hết những người theo chủ thuyết Arminians đều cầu nguyện giống như những người theo chủ thuyết Calvin – tin rằng một Đức Chúa tể trị có thể và thực sự thay đổi tấm lòng của mọi người, làm lay chuyển ý chí của họ.

Tôi nghĩ rằng thay vì hỏi câu hỏi như:  “Bạn là người theo chủ thuyết Calvin hay người theo chủ thuyết Arminian?” thì chúng ta nên hỏi những câu hỏi tốt hơn rằng: “Kinh Thánh thực sự dạy gì?” Và “Bạn có tin điều đó không?

Chúng ta hãy tin cậy vào tất cả những lời của Chúa, không chỉ những lời phù hợp với hệ thống thần học hoặc truyền thốn ưa thích của hội thánh.

Chúng ta có thể đồng ý rằng Đức Chúa Trời là Đấng tể trị và toàn năng mà không đồng ý về cách Ngài chọn thực thi quyền năng của Ngài.

Đức Chúa Trời là “Đức Giê-hô-va đầy sức mạnh và quyền năng, Đức Giê-hô-va mạnh mẽ trong chiến trận.” (Thi Thiên 24:8, ESV, bản THĐ). Câu hỏi tu từ “Có điều gì quá khó đối cho Đức Giê-hô-va không?” ngụ ý câu trả lời là không (Sáng thế ký 18:14; so sánh Giê-rê-mi 32:27). Thiên sứ Gáp-ri-ên nói với bà Ma-ri: “Bởi vì không có việc gì Đức Chúa Trời chẳng làm được.” (Lu-ca 1:37). Chúa Giêsu đã nói: “Đức Chúa Trời làm được mọi sự” (Ma-thi-ơ 19:26).

Đức Chúa Trời là “Đấng Toàn Năng” (2 Cô-rinh-tô 6:18; Khải Huyền 1:8). Ngài “có thể làm trổi hơn bội phần mọi điều chúng ta cầu xin hoặc suy tưởng.” (Ê-phê-sô 3:20, ESV). Giăng Báp-tít đã nói: “Đức Chúa Trời có thể khiến đá này trở thành con cháu Áp-ra-ham.” (Ma-thi-ơ 3:9).

Quyền tối thượng của Đức Chúa Trời là có thật, nhưng không phải mọi lời tuyên bố của con người về điều đó đều đúng. Kinh thánh nhấn mạnh đến quyền tối thượng của Đức Chúa Trời, nhưng lại thừa nhận đầy đủ vai trò của những kẻ ác cũng như Sa-tan và ma quỷ.

Kinh thánh nói rõ rằng trên thực tế, Sa-tan và ma quỷ có ảnh hưởng mạnh mẽ đến diễn biến của các sự kiện trên thế giới này (xem 2 Tê-sa-lô-ni-ca 2:9; 1 Ti-mô-thê 4:1; 1 Giăng 5:19; Khải Huyền 12:9). Việc nhấn mạnh đến quyền tối thượng của Đức Chúa Trời không nên làm suy yếu hay phủ nhận những điều tà ác khủng khiếp.

Ở góc độ chỉ có chủ quyền, sự lựa chọn của con người có thể bị chôn vùi sâu đến mức nó chỉ mang tính danh nghĩa, về cơ bản chỉ là một ảo ảnh. “Vì Đức Chúa Trời là Đấng tể trị nên việc chúng ta sống như thế nào thực sự không quan trọng. Ngay cả khi tôi chọn tội lỗi, nó cũng sẽ theo kế hoạch của Chúa. Tại sao tôi phải làm việc chăm chỉ trong công việc, hôn nhân hay nuôi dạy con cái khi nỗ lực của tôi không thành vấn đề và tất cả đều nằm trong tay Chúa?” Tuy nhiên, Kinh thánh có đầy những câu mâu thuẫn với kết luận như vậy. Khi Môi-se nói trong Phục Truyền Luật Lệ Ký 30:19, “Vậy hãy chọn sự sống để anh em và dòng dõi anh em được sống.” (NASB), chắc chắn ông không nói: “Đức Chúa Trời đã định trước mọi sự lựa chọn của bạn, nên mặc dù bạn tưởng tượng mình đang lựa chọn, nhưng đó thực sự là Đức Chúa Trời”. khiến bạn lựa chọn đúng hay sai.”

Khi Giô-suê nói: “ngày nay hãy chọn ai mà mình muốn phụng sự” (Giô-suê 24:15, ESV), chẳng phải ý ông là họ thực sự có thể chọn, và rằng dù họ chọn thần tượng hay Đức Chúa Trời thì đó thực sự là sự lựa chọn của họ sao?

Tất nhiên chúng ta nên cầu xin Chúa ban sức cho chúng ta để chúng ta đưa ra những lựa chọn đúng đắn. Nhưng điều đó không giống như việc kêu cầu Chúa đưa ra quyết định cho chúng ta.

Còn nhiều đoạn Kinh thánh cho thấy hậu quả bi thảm của tội lỗi thì sao? Khi tội lỗi của A-can dẫn đến cái chết của gia đình ông (xem Giô-suê 7:10–26) và khi Hê-rốt giết các con trẻ để giết Đấng Christ (Ma-thi-ơ 2:16–18)—phải chăng đây không phải là những lựa chọn thực sự mà Đức Chúa Trời cho phép và sử dụng? Nhưng đó cũng là những điều mà Ngài không quyết định là làm cho ai phạm tội phải không?

Không có mục sư theo thần học Calvin nào lại đi nói với hội chúng của mình rằng: “Sự lựa chọn của bạn không thành vấn đề, vì Chúa đã định trước một cách có chủ quyền mọi thứ, kể cả tội lỗi của bạn và thần học Arminian của bạn!”

Không, ông khuyên dân sự của mình ăn năn và tránh phạm tội, đồng thời thay đổi thần học của họ bằng cách chọn tin vào điều gì đó khác hơn. Không phải mọi bài giảng đều kêu gọi mọi người đưa ra những lựa chọn đúng đắn sao? Và không phải hầu hết những lựa chọn đó đều thực sự có thể được thực hiện sao?

Quyền năng của Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta mọi điều liên quan đến sự sống và sự tin kính, qua sự nhận biết Ngài là Đấng đã kêu gọi chúng ta bằng vinh quang và nhân đức của Ngài.” (2 Phi-e-rơ 1:3). Đức Chúa Trời đã ban cho tất cả chúng ta khả năng để làm những lựa chọn đúng; chẳng phải thực tế của việc chúng ta thường phạm sai lầm cho thấy rằng chúng ta, cũng như Chúa, có liên quan đến việc xác định hướng đi trong cuộc đời của chúng ta sao?

Theo Kinh Thánh, quyền tể trị của Đức Chúa Trời được khẳng định trong cách rõ ràng nhấn mạnh, nhưng nó không tước đi khả năng lựa chọn hoặc trách nhiệm của chúng ta đối với những lựa chọn mà chúng ta đưa ra.

Quyền tối thượng của Chúa và những lựa chọn có ý nghĩa của chúng ta là những con đường song song cho phép con tàu đức tin của chúng ta di chuyển êm thắm theo đúng hướng.

 

 

 

Lược dịch: Nguyễn Trọng (BBT)

Nguồn: https://outreachmagazine.com

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan