Thư Của Một Người Vợ Mục Sư Gửi Cho Một Người Sẽ Trở Thành Mục Sư

Share

Ai là người biết rõ nhất về những điều một Mục sư tương lai cần nghe để hiểu chính xác ý nghĩa của một đời sống tận hiến cho mục vụ chăn bầy? Phải chăng đó là những người sống kề cận nhất với một Mục sư: người vợ, người con, người là thành viên Ban Trị Sự. Họ là những người nhìn xuyên suốt, phục vụ kế bên và thấy những điều xảy ra trong đời sống của một Mục sư mà những người khác không thể thấy được. Họ đã viết lên những lá thư để sẽ chia những điều khôn ngoan đến từ kinh nghiệm của họ, để giúp cho các mục sư tương lai có thể khởi đầu chức vụ một cách mạnh mẽ, và tránh được những lỗi lầm thường dễ vấp phải. 

Dưới đây là lá thư của Kay Warren, vợ của Mục sư Rick Warren là Quản Nhiệm Hội Thánh Saddleback ở Lake Forest, Califronia. Bà Kay cùng với chồng là Rick đồng xây dựng hội thánh này, và cũng là một diễn giả và tác giả có tầm vóc quốc tế.

Mục sư tương lai thân mến,

Tôi viết thư này cho anh như là một người đã trong chức vụ trọn một đời. Cha tôi là một mục sư và tôi kết hôn với một mục sư đã 40 năm. Sau đây là những điều hệ trọng tôi đã học được.

Một trong những lời khuyên tốt nhất mà tôi có thể sẽ chia với anh – là điều sẽ giúp anh tránh được biết bao nhiêu giờ bực dọc và kiệt sức – là điều này: hãy nhận biết cách phân biệt giữa người muốn thay đổi và người không muốn thay đổi. 

Đứa con đầu lòng của tôi đã trải qua hầu hết năm đầu tiên của nó ngủ trưa trong lòng tôi trong khi tôi phải tư vấn cho nhiều phụ nữ trên điện thoại. Có một người đặc biệt kia, lớn hơn tôi nhiều tuổi. Bà này có những vấn đề trầm trọng trong hôn nhân, và tôi đã làm tất cả những gì tốt nhất để cho bà những lời khuyên. Nhưng mỗi lần vài ngày sau đó, khi tôi hỏi bà có làm những điều tôi đã khuyên, bà luôn luôn nói là không, và cũng chẳng buồn cho biết tại sao bà không thể làm. Rốt cuộc, tôi phải kết luận là bà không thật lòng muốn giải quyết nan đề hôn nhân của bà. Bà chỉ muốn có người để nghe những lời than phiền và trấn an chính mình là không phải do lỗi của bà mà bà đã có một cuộc hôn nhân đầy sóng gió. Khi tôi nhận ra được là bà không bao giờ thực hiện những lời khuyên chân thành của tôi, tôi bảo bà hãy gọi cho tôi chỉ khi nào bà thật sự sẵn sàng làm những thay đổi.

Đây là một nguyên tắc nền tảng cho mục vụ của tôi: hãy di chuyển với người di chuyển, hãy để những người không nghiêm chỉnh làm việc cho chính đời sống thuộc linh và quan hệ của họ phát triển tự họ trôi đi. Tôi luôn luôn ôn tồn giải thích tại sao tôi từ chối tiếp tục có buổi họp với họ, với hy vọng rằng điều này sẽ bao bọc những người có lòng chân thành nhưng chưa trưởng thành khiến họ phải xăn tay áo mà làm những thay đổi cần thiết. Tôi cam đoan với anh, đây là một nguyên tắc bằng vàng.

Một điều mà không ai đã cảnh cáo tôi: tăng trưởng số lượng có một giá phải trả. Đạt được trong chỗ này có nghĩa là phải trả giá ở một chỗ khác. Tôi đã nghĩ là một hội thánh tăng trưởng có thể đem lại sự vui mừng và thỏa lòng lớn lao. Tôi đã không được chuẩn bị cho nỗi đau buồn khi một sự tăng vọt số lượng xảy ra. Tôi buồn khi không còn có thể mời cả hội thánh đến nhà để đón mừng Giáng Sinh; khi tôi đứng ở dưới sân có mái che và nhìn bốn phía chung quanh tôi nhận ra rằng tôi không nhận biết một khuôn mặt nào; khi tôi không còn được hỏi ý về dùng màu gì cho thảm trải lối đi đến nơi bàn thánh hay dùng kiểu gì cho tờ chương trình Lễ Phục Sinh; khi có thêm nhiều nhạc công và cái đàn piano cũ của tôi không còn được cần nữa. Tôi cảm thấy xấu hỗ về chính mình trong một thời gian rất lâu, khi tôi nghĩ rằng nỗi buồn về những mất mát này là một dấu hiệu chưa trưởng thành. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng không có gì là sai khi thương nhớ về điều sẽ không bao giờ còn nữa. Hãy khóc khi chuyện như vậy xảy ra, và sau đó tạ ơn Chúa về những người mới đến tiếp nhận Chúa Giê-su và tìm đến căn nhà tâm linh (hội thánh). Cả hai cảm xúc và thái độ này đều là những phản ứng thích hợp.

Điều này là điều tự nhiên mà ai cũng biết, nhưng tôi không thể không nói: hãy cư xử với vợ và các con một cách tôn trọng khi ở trên bục giảng. Chồng tôi không làm như vậy, nhưng có nhiều mục sư thường đem vợ và con làm chuyện cười. Cách bà nấu, mẹ của bà, kỹ năng chăm sóc nhà cửa, tri thức, kiến thức Kinh Thánh của bà – tất cả đều là rơm rác cho những thí dụ bài giảng. Lối suy nghĩ của các con nhỏ, những lời nói và những hành động của chúng được đan vào trong bài giảng của người cha, hay chúng được dùng cho những câu chuyện khờ dại. Đừng làm điều này. Hãy biết rõ những ranh giới giữa sự riêng tư và lòng tốt mà gia đình của anh sẽ chấp nhận được, và đừng vượt qua mức giới hạn. Gia đình của anh xứng đáng được hưởng sự tôn quý đó.

Nếu không còn cảm thấy sự vui thích – nếu mục vụ trở thành gánh nặng hơn là sự vui sướng – hãy cẩn thận để ý. Đừng cứ ép mình tiến tới cho tới khi anh trở thành cái vỏ của con người thật của chính mình. Đừng thúc ép cho tới khi vợ anh mệt tận xương tủy, mòn mỏi bởi những lời chỉ trích, trở nên sống như trong một căn nhà kiếng là nơi mà mỗi cử động của cô bị soi xét và đánh giá. Đừng cứ ép mình tiến tới cho đến khi các con của anh ghét anh, ghét Chúa và ghét hội thánh.

Nếu anh cần giúp đỡ giải quyết những cảm xúc tổn thương, hay những vết thương từ thuở thơ ấu, hay những áp lực và ngăn trở mục vụ, hãy tìm sự giúp đỡ. Hãy can đảm! Đừng hỗ thẹn! Đừng bí mật liếm những vết thương. Đừng giả vờ đi bộ trên mặt biển, cho dù có bao nhiêu người trong ban điều hành hay những cụ bà dễ thương cố gắng giữ anh lại trên bàn đạp. Thật rất dễ ngã và ngã luôn luôn là đau. Anh chỉ là một con người . Anh không phải làm một mình, và anh không phải làm điều đó hoàn toàn trong mọi lúc. Đừng rơi vào cái điều không tưởng là dù sao thì anh phải ở đó cho tất cả mọi người khác. Có quá nhiều người nam và nữ bị tan vỡ và bị bỏ lại để tự hỏi rằng ai sẽ ở đó với họ trong những lúc họ tuyệt vọng. Các mục sư, và người phối ngẫu của họ, đều bị lôi cuốn vào những cái nghiện giống nhau, bệnh tâm thần, tổn thương, thói tính, và bỏ ngang như tín hữu của họ. Đừng chần chờ – nhưng hãy tìm sự giúp đỡ.

Có niều điều nữa mà tôi muốn sẽ chia với anh, nhưng tôi sẽ kết thúc với điều này: cho dù có những thay đổi xảy ra, vẫn có những điều luôn tồn tại. Những người phối ngẫu vẫn luôn cần những nối kết cảm xúc, sự động chạm thể lý, sự cảm thông, đồng hành, và hỗ trợ. Người phối ngẫu của anh cần anh là người yêu, người đồng hành, một cái vai để tựa đầu vào, một bàn tay để nắm, một người bạn mơ ước, một tội nhân đồng sẽ chia sự tìm kiếm ân sủng, và một người anh hùng để nhìn đến. Hôn nhân vượt sóng bởi những câu chuyện được sẽ chia với nhau, sự cảm hứng, và sự huyền nhiệm. Anh sẽ không bao giờ biết hết về người mà anh kết hôn, nhưng ô kìa, thật là vui thích để cố gắng như vậy! 

Con cái sẽ không tăng trưởng ra khỏi mức chúng cần cha mẹ là những người mẫu mực, dạy dỗ và hướng dẫn. Chúng sẽ đói khát những khoảng thời gian không bị vội vã, sự chú tâm, sự hiểu biết rằng chúng là đặc biệt và một căn nhà có sự an ninh, trân quý, sáng tạo và tình yêu thương của Chúa và Lời Ngài. Anh có thể biết chắc là các tín hữu của anh sẽ mong có một mục sư biết lắng nghe, hiện diện trong những giây phút đặc biệt của đời sống của họ (sinh, tử, kết hôn, tiệc, vv…), và thật lòng yêu thương họ. Có thể anh không phải là người giảng luận được ơn nhất, nhưng họ sẽ bỏ qua những bài giảng chưa được quyền năng của anh nếu họ biết rằng anh hết lòng yêu thương họ.

Tôi đang cầu nguyện cho anh và cho gia đình của anh trong lúc này.

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan