Cái Đêm Halloween Mà Cuộc Đời Tôi Được Biến Đổi

Share

Vào đêm Halloween năm 1998, tôi tổ chức một bữa tiệc trong căn hộ của mình tại Virginia Tech. Tôi 20 tuổi và đang ở trong thời kỳ sống buông lung nhất của cuộc đời. Tôi có ba người bạn cùng phòng nữ và một người bạn gái sống chung, và tôi dành hầu hết thời gian rảnh rỗi để hút cần sa, hít cocaine và uống rượu.

Tôi đã chuẩn bị để có một thời gian ăn chơi “tới bến.” Bởi vì bữa tiệc sẽ rất “hoành tráng”, tôi đã mời một người bạn cũ từ thời trung học xuống vào cuối tuần. Dave và tôi đã chơi bóng và cùng nhau đi ăn chơi trong nhiều năm, vì vậy tôi rất vui khi được gặp anh ấy.

Tôi chào Dave khi anh ấy đến và đưa anh ấy về phòng của tôi, tự hào tiết lộ những món quà chào mừng mà tôi đã chuẩn bị. Trên bàn làm việc của tôi có một túi cần sa và loại bia yêu thích của anh ấy, và tôi nói với anh ấy rằng tôi có một cô gái mà anh ấy có thể làm quen vào cuối tuần.

Tôi đã chuẩn bị cho một buổi thật tốt. Nhưng Dave nói với tôi rằng anh ấy không làm những điều đó nữa. Anh ấy yêu Chúa Giêsu và anh ấy sẽ đến để nói với tôi rằng Chúa Giêsu cũng yêu tôi.

Nhưng Dave đã không trả lời như tôi mong đợi. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng đóng cửa và ngồi trên giường. Anh ấy nhìn vào mắt tôi và nói với tôi rằng anh ấy đã không còn làm những điều đó nữa. Anh ấy nói anh ấy muốn trở thành một Cơ đốc nhân; bây giờ anh ấy yêu Chúa Giêsu và lý do anh ấy đến là để nói với tôi rằng Chúa Giêsu cũng yêu tôi.

Tôi đã cười phà vào anh ta.

Dave ở lại bữa tiệc điên cuồng của chúng tôi suốt đêm. Mấy người bạn đến tham gia hỏi tôi ó chuyện gì với bạn tôi. Khi tôi nói với họ rằng anh ấy là một Cơ đốc nhân, tất cả chúng tôi đều chế nhạo và nói rằng “anh chàng tội nghiệp”, giống như anh ta đã mắc phải một căn bệnh hay điều gì đó.

Sự thánh thiện ám ảnh

Nhưng khi đêm xuống, lòng tôi cứ bứt rứt thêm.

Trong căn phòng đó, giữa tiếng nhạc và tiếng cười, tôi bị ám ảnh. Dave có một sự bình an mà không một loại thuốc hay rượu nào có thể cung cấp được. Sự kết thúc của đêm đó là sự khởi đầu của phần còn lại của cuộc đời tôi. Trong vài ngày tiếp theo, Dave và tôi đã nói về phúc âm. Anh ấy đưa cho tôi Kinh thánh để đọc và cố gắng trả lời các câu hỏi của tôi – thậm chí anh ấy còn chịu đựng sự chế nhạo của tôi. Chúng tôi đã nói chuyện qua điện thoại nhiều lần. Chúng tôi đã trao đổi email. Tiếp theo đó là phiên bản email cho bạn hữu-gia đình mà tôi đã gửi cho anh ấy khoảng một tuần sau chuyến thăm của anh ấy:

Dave,

Bạn à, chúng ta phải nói chuyện. Thật tuyệt vời và tất cả những gì bây giờ của bạn là bạn đang là “Ông Tôn giáo,” nhưng tôi muốn bạn biết rằng tôi lo lắng cho bạn. Tôi muốn bạn cẩn thận rằng bạn đừng đi quá xa và bắt đầu làm cho tôi thấy tất cả những điều kỳ lạ đối với tôi. Ý tôi là, tôi biết rằng đi nhà thờ là một điều tốt và Chúa là thật và tất cả những điều đó, nhưng nếu bạn không xem chừng về nó, bạn sẽ bỏ lỡ cuộc sống thực sự là như thế nào.

Tôi biết bạn chỉ đang cố gắng trở thành một cậu bé ngoan và đó là tất cả, nhưng khi bạn xuống đây và không uống rượu, bạn trông giống như một tên ngốc. Ý tôi là, bạn vừa ngồi đó với một cái nút chai trong miệng. Chuyện gì xảy ra với bạn vậy?

Tôi không cố gắng để trở thành một kẻ ngốc, nhưng tôi thực sự lo lắng cho bạn. Tôi biết bạn chỉ đang giảng về tôi bởi vì bạn thật là bạn thân thiết của tôi, nhưng tôi biết rằng tôi ổn — Chúa và tôi có chút hiểu biết của riêng mình. Tôi biết mình thì hết lúc này đến lúc khác lại có cơn lộn xộn, nhưng tôi không nghĩ Chúa sẽ tống tôi xuống địa ngục để có một khoảng thời gian vui vẻ. Ý tôi là, Ngài hiểu tôi chỉ vui một chút thôi. Tôi không phải là người xấu và Ngài biết trái tim tôi. Tôi đồng ý rằng thỉnh thoảng tôi hơi điên rồ một chút, nhưng điều đó rất tốt cho tâm hồn, phải không? Chà, đủ rồi. Tôi chắc rằng bạn sẽ sớm trở lại bình thường và chúng ta có thể kéo một hơi cần sa thật đã để ăn mừng. Hãy là một người tốt và nói với Chúa Jêsus rằng tôi có lời chào Ngài.

Garrett

Bất chấp sự mạnh dạn của tôi, tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái trong các bữa tiệc. Tôi cảm thấy bẩn thỉu và bối rối. Cuối cùng, tôi lui vào phòng ngủ của mình và đóng cửa lại: OK, Chúa ơi, nếu Ngài có thật, hãy cho tôi xem vài thứ gì đó đi. Khi nhìn xuống trong sự kiệt sức, tôi nhìn thấy góc của cuốn Kinh thánh mà cha mẹ tôi đã tặng cho tôi khi tôi lên đại học. Cho đến lúc đó nó đã được giấu dưới giường của tôi. Nhưng không hiểu sao đêm hôm đó, nó lại ở chỗ này để mà tôi ngó thấy.

Tôi ngồi vào bàn làm việc và chơi trò cò quay để mở Kinh thánh. Nó mở ra Ê-xê-chi-ên 18. Tôi bắt đầu đọc và đi đến chỗ chép như này:

Linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết… Nhưng nếu kẻ dữ từ bỏ mọi tội mình đã phạm, vâng giữ mọi luật lệ Ta; nếu nó làm điều công minh, chính trực, thì nó sẽ sống chứ không chết đâu. Không một tội nào nó đã phạm sẽ bị nhớ lại để chống lại nó. Nó sẽ sống… vì điều công chính nó đã làm. Chúa Giê-hô-va phán: ‘Chẳng lẽ Ta lại vui vì sự chết của kẻ dữ sao? Chẳng phải Ta vui vì nó từ bỏ đường lối mình để được sống sao?. . . Hãy ném xa các ngươi mọi tội phản nghịch mình đã phạm. Hãy làm cho mình một tấm lòng mới và một tâm linh mới! Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, sao các ngươi muốn chết?’ Chúa Giê-hô-va phán: ‘Thật vậy, Ta chẳng vui chút nào về sự chết của kẻ phải chết. Vậy các ngươi hãy ăn năn để được sống!’

— Ê-xê-chi-ên 18:20–23, 31–32 (BTTHĐ 2010)

Điều đó làm tôi phát hoảng.

Vì vậy, tôi đóng Kinh thánh và nói, “Chúa ơi, chúng ta hãy thử lại lần nữa.” Lần này nó được mở cho Rô-ma 2:

Hay là bạn coi thường sự dư dật của lòng nhân từ, nhịn nhục và khoan dung của Ngài? Bạn không nhận biết rằng lòng nhân từ của Đức Chúa Trời là để đem bạn đến sự ăn năn sao?

— Rô-ma 2: 4

Điều đó thực sự làm tôi hoảng sợ.

Ngài Đã Chuẩn Bị Sẵn Cho Bạn

Vài tuần sau, tôi ở nhà vào kỳ nghỉ Giáng sinh, tôi đang làm một loại thuốc gọi là thuốc lắc. 

Đôi khi sau nửa đêm, tôi trở nên tỉnh táo lạ thường và cảm thấy có một gánh nặng quá lớn để phải gọi cho Dave. Dave đến nhà tôi, mang theo cuốn Kinh thánh, nước mắt lăn dài trên má.

Chúng tôi ngồi xuống và tôi nói với anh ấy rằng tôi cần biết thêm về Chúa. Anh ấy hỏi tôi có biết anh ấy đang làm gì không khi tôi gọi cho anh ấy. Anh ấy tiếp tục nói với tôi rằng khi tôi gọi, anh ấy đang làm điều tương tự anh ấy đã làm hàng đêm kể từ khi rời Virginia Tech — cầu nguyện cho tôi.

Tôi tiếp tục đọc Kinh thánh và nói chuyện với Dave. Anh ấy nói với tôi Chúa khiến tôi yêu và thờ phượng Ngài. Dave giải thích rằng cảm giác tội lỗi mà tôi đang cảm thấy là Chúa cho tôi thấy rằng tôi đang nổi loạn chống lại Ngài. Tôi đã trên đường đến địa ngục. Nhưng Chúa Giê-xu đã chết cho những người tội lỗi như tôi — và sau đó sống lại từ kẻ chết để mở rộng lòng thương xót nếu tôi từ bỏ tội lỗi của mình và tin nhận Chúa Giê-xu. Anh ấy nói với tôi rằng Chúa Giê-xu sẽ tha thứ mọi tội lỗi của tôi, thay đổi cuộc sống của tôi và biến tôi thành của Ngài mãi mãi.

Tôi không chắc đó là đêm đó hay những tuần sau đó, nhưng Chúa đã cứu linh hồn tôi. Tôi bắt đầu đọc ngấu nghiến Kinh thánh. Nó không còn được đọc như một cuốn sách truyện cổ nữa — nó trở thành điểm sáng soi rọi tâm hồn tôi và cho tôi thấy chiều sâu thẳm của tội lỗi của mình và chiều sâu thẳm hơn nữa của tình yêu thương của Đức Chúa Trời dành cho tôi trong Chúa Giê-xu.

Điền đó có thể xảy ra với bất cứ ai

Tôi khuyến khích bạn ghi nhớ điều này: Ân sủng của Đức Chúa Trời mạnh mẽ hơn trái tim sắt đá nhất. Rô-ma 1: 16–17 nói “16 …Tin Lành … là quyền năng của Đức Chúa Trời để cứu mọi người tin, trước là người Do Thái, sau là người Hi Lạp. 17 Vì trong Tin Lành nầy, sự công chính của Đức Chúa Trời được bày tỏ từ đức tin đến đức tin, như có lời chép: “Người công chính sẽ sống bởi đức tin.”.”

Ai là người khó có khả năng trở thành môn đồ của Chúa Giê-su nhất mà bạn biết? Hãy dành một chút thời gian để suy nghĩ. Bạn có một cái tên của một người nào đó? Chúa Jêsus có thể cứu người đó. Và bạn chỉ có thể là Dave trong cuộc đời của người đó — người mà Ngài sử dụng để chuyển tải phúc âm cho người đó.

Hãy làm một cam kết với Đấng Christ, và tin cậy Ngài sử dụng nó cho sự vinh hiển của Ngài. Điều đó có thể cứu rỗi linh hồn của một ai đó.

 

Ngọc Nga

(Lược dịch theo: thegospelcoalition.org)

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan