“Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ, và tôi cũng sẽ trần truồng mà về; Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!” (Gióp 1:21).
Khi chúng ta mới trở thành Cơ-đốc-nhân, Đức Chúa Trời thường ban những cảm xúc xác thực để chúng ta biết Chúa hiện hữu và được Ngài quan tâm đến. Nhưng khi chúng ta trưởng thành trong đức tin, Đức Chúa Trời sẽ để chúng ta không phụ thuộc vào bất cứ cảm xúc nào của chúng ta, để chúng ta tin cậy vào sự hiện diện và làm việc của Ngài trong đời sống chúng ta.
Sự toàn năng của Đức Chúa Trời và thể hiện sự hiện hữu của Ngài là hai điều khác nhau. Một là thực tế, cái khác thường là một cảm xúc. Chúa luôn hiện diện, ngay cả khi chúng ta không biết Ngài, và sự hiện diện của Chúa quá sâu sắc để có thể đo lường bằng cảm xúc đơn thuần.
Đúng, Chúa muốn chúng ta cảm nhận được sự hiện hữu của Ngài, nhưng Chúa quan tâm hơn khi chúng ta tin cậy Ngài hơn là chúng ta chỉ cảm nhận Ngài. Đức tin không phải cảm nhận, nhưng làm Chúa vui lòng.
Những hoàn cảnh làm căng thẳng đức tin chúng ta, nhất là những lúc cuộc sống chúng ta đi xuống và không còn biết Chúa ở đâu. Điều nầy đã xảy ra với Gióp. Trong một ngày, ông ta mất tất cả – gia đình, công việc kinh doanh, sức khoẻ và mọi thứ mà ông ta sở hữu. Và, điều nãn lòng nhất, Đức Chúa Trời không nói gì với Gióp trong chương 37 chương của sách Gióp!
Làm thế nào để chúng ta ca ngợi Chúa khi chúng ta không hiểu những gì đang xảy ra trong cuộc sống của mình và Chúa im lặng? Làm thế nào để chúng ta giữ kết nối trong lúc khủng hoảng mà không có sự đối thoại? Làm thế nào để chúng ta nhìn vào Chúa Giê-su khi đầy nước mắt? Chúng ta làm theo những gì Gióp đã làm” “Gióp bèn chổi dậy, xé áo mình, và cạo đầu, đoạn xấp mình xuống đất mà thờ lạy, và nói rằng: Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ, và tôi cũng sẽ trần truồng mà về; Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!”.
Hãy thưa với Chúa chính xác những cảm xúc của chúng ta. Hãy tuôn đổ tấm lòng cho Chúa. Giải tỏa mọi cảm xúc mà chúng ta đang cảm nhận. Gióp làm điều nầy khi ông thốt lên: “tôi không thể yên lặng; tôi tức giận và cay đắng, tôi phải nói ra;.” (Gióp 7:11).
Ông kêu khóc khi Đức Chúa Trời có vẻ cách xa: “Chớ chi, tôi được như lúc còn tráng kiệt, Khi tình thiệt hữu của Đức Chúa Trời còn đoái đến nhà tôi”. (Gióp 29:4).
Đức Chúa Trời có thể giải quyết sự nghi ngờ, tức giận, sợ hãi, đau buồn, bồi rối và thắc mắc của chúng ta. Chúng ta có thể trình mọi điều đó với Chúa trong lời cầu nguyện.
Nguồn: vietchristian.com