[bs-quote quote=”Thông qua các nghiên cứu, những giấc mơ, và khải tượng, Chúa Giê-xu đã kêu gọi tôi từ bỏ gia đình Hồi Giáo của mình.” style=”style-2″ align=”left” author_job=”NABEEL QURESHI”][/bs-quote]
“Allahu Akbar. Tôi làm chứng rằng không có thần nào khác ngoài Allah. Tôi làm chứng rằng Muhammad là sứ giả của Allah.”
Đây là những câu đầu tiên trong lời kêu gọi cầu nguyện của người Hồi giáo. Chúng cũng là những từ đầu tiên từng được nói với tôi. Tôi được kể cho nghe rằng, những khoảnh khắc sau khi tôi được sinh ra, cha tôi đã nhẹ nhàng đọc chúng vào tai tôi, như chính cha của ông đã làm cho ông, và giống như tất cả những người đi trước tôi đã làm cho con trai của họ kể từ thời Muhammad.
Chúng tôi là Qureshis, con cháu của bộ lạc Quresh – bộ lạc của Muhammad. Gia đình chúng tôi đứng trong hàng ngũ gìn giữ truyền thống Hồi giáo.
Những lời mà tổ tiên tôi truyền lại cho tôi còn hơn cả nghi thức: chúng định nghĩa cuộc đời tôi như một người Hồi giáo ở phương Tây. Hàng ngày tôi ngồi cạnh mẹ tôi mỗi khi bà dạy tôi đọc kinh Qur’an bằng tiếng Ả Rập. Năm lần một ngày, tôi đứng sau lưng cha tôi khi ông hướng dẫn gia đình chúng tôi cầu nguyện theo nghi lễ tôn giáo.
Năm lên 5 tuổi, tôi đã đọc được toàn bộ kinh Qur’an bằng tiếng Ả Rập và thuộc lòng bảy chương cuối. Năm 15 tuổi, tôi cam kết thuộc lòng 15 chương cuối của kinh Qur’an bằng cả tiếng Anh và tiếng Ả Rập. Mỗi ngày tôi đọc vô số lời cầu nguyện bằng tiếng Ả Rập, tạ ơn Allah vì một ngày nữa khi thức dậy, cầu khẩn tên ông trước khi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đó là một điều cần được thấm dần vào trong trí nhớ, và đó đúng hơn là một điều nữa để làm chứng. Ông nội và cụ nội của tôi là những nhà truyền giáo Hồi giáo, những người đã dành cả cuộc đời để giảng về Đạo Hồi cho những người không tin ở Indonesia và Uganda. Gen di truyền của tôi cũng chứa đựng sự sốt sắng của họ. Khi học cấp hai, tôi đã học cách thách thức các Cơ Đốc nhân, những người mà tôi có thể phá vỡ quan điểm thần học chỉ bằng việc đặt câu hỏi. Tập trung vào lai lịch của Chúa Giê-xu, tôi sẽ hỏi: “Chúa Giê-xu thờ phượng Đức Chúa Trời, vậy tại sao bạn thờ phượng Chúa Giê-xu?” hoặc, “Chúa Giê-xu nói, ‘vì Cha tôn trọng hơn Ta’. Vậy thì làm sao Ngài có thể là Đức Chúa Trời được?” Nếu tôi muốn thực sự gây bất ngờ cho các Cơ Đốc nhân, tôi sẽ đòi họ giải thích cho tôi về Thuyết Ba Ngôi. Và họ thường trả lời rằng, “Đó là một điều huyền nhiệm.” Trong thâm tâm tôi đã chế giễu sự thiếu hiểu biết của họ, rằng, “Điều huyền nhiệm duy nhất ở đây là sao các người lại có thể tin vào một điều gì đó nực cười như Cơ Đốc giáo.”
Vì đã được củng cố bởi những cuộc trò chuyện mình đã có với các Cơ Đốc nhân, tôi cảm thấy tin tưởng vào lẽ thật của Đạo Hồi. Nó đã cho tôi kỷ luật, mục đích, đạo đức, các giá trị gia đình và định hướng thờ phượng rõ ràng. Hồi giáo là huyết mạch chảy trong huyết quản của tôi. Hồi giáo là thân thế của tôi, và tôi yêu nó. Tôi mạnh dạn đưa ra lời kêu gọi của Hồi giáo cho mọi người và bất cứ ai muốn lắng nghe, tuyên bố rằng không có Thiên Chúa nào cả ngoài Allah và Muhammad là sứ giả của Người.
Và chính ở đó, trên đỉnh tháp của đời sống Hồi giáo, Chúa Giê-xu đã gọi tôi.
KHÔNG PHẢI MỘT NGƯỜI TÔI ĐÃ NGHĨ
Khi còn là sinh viên năm nhất trường Đại học Old Dominion ở Virginia, tôi đã kết bạn với một sinh viên năm hai, David Wood. Sau khi anh ta đưa tay giúp đỡ, tôi phát hiện ra anh ta đọc Kinh Thánh. Thật ngạc nhiên khi một người thông minh rõ ràng như anh ta lại thực sự đang đọc kinh văn thiêng liêng của Cơ Đốc giáo, tôi đã đưa ra hàng loạt các sự công kích biện chứng, từ việc đặt câu hỏi về độ tin cậy của Kinh Thánh đến sự phủ nhận về việc Chúa Giê-xu bị đóng đinh, dĩ nhiên, cả việc nghi ngờ Thuyết Ba Ngôi và thần tính của Đấng Christ.
David không hề phản ứng như những Cơ đốc nhân khác mà tôi đã thách thức. Anh ấy không hề dao động trước chứng cớ của mình, anh ấy cũng không dao động trước tình bạn đối với tôi. Hơn thế nữa – anh ấy thậm chí còn tham gia nhiều hơn, trả lời những câu hỏi anh ta có thể trả lời, nghiên cứu những câu hỏi anh ta chưa thể trả lời và dành thời gian cùng với tôi xuyên suốt tất cả.
Dù anh ấy là Cơ Đốc nhân, nhưng lòng sốt sắng của anh ấy với Chúa là một điều gì đó tôi hiểu và tôn trọng. Chúng tôi nhanh chóng trở thành những người bạn tốt, cùng nhau đăng ký tham gia các sự kiện, cùng nhau đến lớp, và cùng nhau học hành trước những kì thi. Trong suốt một thời gian chúng tôi tranh luận về nền tảng lịch sử Cơ Đốc giáo. Một số lớp học chúng tôi đăng ký cũng chỉ để tranh luận thêm.
Sau ba năm tìm hiểu về nguồn gốc của Cơ đốc giáo, tôi kết luận rằng trường hợp của Cơ đốc giáo rất chắc chắn – Kinh Thánh có thể tin cậy được và Chúa Giê-xu đã chết trên thập tự giá, sống lại từ cõi chết, và được xưng là Chúa.
Rồi David thách thức tôi nghiên cứu về Hồi giáo một cách nghiêm túc như tôi đã nghiên cứu về Cơ Đốc giáo. Tôi được học về Muhammad từ các Imams (lãnh đạo Hồi giáo) và cha mẹ tôi, không phải từ chính các nguồn lịch sử. Cuối cùng khi tôi đọc các nguồn ấy, tôi nhận ra Muhammad không phải là người đàn ông mà tôi đã từng nghĩ. Bạo lực và thú vui nhục dục nhỏ giọt ngay từ những trang tiểu sử đầu tiên, từ những câu chuyện đầu tiên về cuộc đời của người đàn ông mà tôi đã tôn là linh thiêng nhất trong lịch sử.
Bị sốc bởi những gì mình đã đọc, tôi bắt đầu dựa vào kinh Qur’an như một sự biện hộ cho bản thân. Nhưng khi tôi quay vào, nền tảng ấy nhanh chóng sụp đổ. Tôi đã dựa vào tri thức kỳ diệu và sự bảo tồn hoàn hảo của nó như một dấu hiệu được sản sinh ra bởi Thiên Chúa, nhưng cả hai niềm tin đó đều lung lay.
Quá choáng ngợp và bối rối trước những chứng cớ về Cơ Đốc giáo và sự yếu kém của trường hợp Hồi giáo, tôi bắt đầu tìm kiếm Allah để được giúp đỡ. Hay đó là Giê-xu? Tôi không biết nữa. Tôi cần phải nghe từ chính Thiên Chúa rằng Ngài là ai. Thật mừng, được lớn lên trong một cộng đồng Hồi giáo, tôi đã được chứng kiến những người khác cầu xin sự chỉ dẫn từ Allah. Cách mà người Hồi giáo mong đợi được nghe từ Thiên Chúa là thông qua những giấc mơ và khải tượng.
1 KHẢI TƯỢNG, 3 GIẤC MƠ
Vào mùa hè sau khi tốt nghiệp Đại học Old Dominion, tôi bắt đầu cầu khẩn Chúa mỗi ngày. “Hãy cho con biết Ngài là ai! Nếu Ngài là Allah, hãy chỉ cho con cách tin vào Ngài. Còn nếu Ngài là Giê-xu, hãy nói với tôi! Dù Ngài là ai, tôi sẽ theo Ngài, bằng bất cứ giá nào.”
[bs-quote quote=”Làm sao tôi có thể phản bội gia đình của mình sau tất cả những gì họ đã làm cho tôi?” style=”style-20″ align=”right”][/bs-quote]
Cuối năm đầu tiên ở trường y, Chúa đã cho tôi một khải tượng và ba giấc mơ, giấc mơ thứ hai là mạnh mẽ nhất. Trong giấc mơ đó tôi đang đứng trước một ngưỡng cửa hẹp, nhìn mọi người ngồi vào chỗ của mình tại một bữa tiệc cưới. Tôi vô cùng muốn vào, nhưng tôi không thể vào được, vì tôi vẫn chưa chấp nhận lời mời tham dự đám cưới từ người bạn David của tôi. Khi tỉnh dậy, tôi hiểu những gì Chúa đang nói với tôi, nhưng tôi đã tìm thêm những sự xác thực nữa. Và đó là lúc tôi tìm thấy ngụ ngôn về cánh cửa hẹp, trong Lu-ca 13:22-30. Chúa đã chỉ cho tôi nơi tôi đã đứng.
Nhưng tôi vẫn không thể bước qua cửa. Làm sao tôi có thể phản bội gia đình của mình sau tất cả những gì họ đã làm cho tôi? Trở thành một Cơ đốc nhân, tôi sẽ không chỉ mất tất cả sự kết nối với cộng đồng Hồi giáo xung quanh, mà gia đình tôi cũng sẽ mất danh dự của họ nữa. Quyết định của tôi sẽ không chỉ hủy hoại mình tôi, mà còn hủy hoại cả gia đình tôi, những người yêu thương tôi nhất và hy sinh rất nhiều cho tôi.
Tôi bắt đầu than khóc về ảnh hưởng của quyết định mà tôi biết mình phải đưa ra. Vào ngày đầu tiên của năm thứ hai tại trường y, điều ấy trở nên thật quá sức chịu đựng. Vì khao khát sự yên ủi, tôi quyết định bỏ học. Quay trở lại căn hộ của mình, tôi đặt cuốn kinh Qur’an và Kinh thánh trước mặt. Tôi tìm đến kinh Qur’an, nhưng không có sự yên ủi ở đó. Lần đầu tiên, cuốn sách ấy dường như hoàn toàn không liên hệ đến nỗi khổ của tôi. Không hề liên quan đến cuộc sống của tôi. Nó như thể một quyển sách chết vậy.
Không còn chỗ nào khác, tôi mở Tân Ước ra và bắt đầu đọc. Rất nhanh, tôi đến một phân đoạn chép rằng: “Phước cho những kẻ than khóc, vì sẽ được yên ủi.”
Như một luồng điện, những lời ấy nhảy ra khỏi trang sách và khởi động tấm lòng tôi. Tôi không thể đặt Kinh thánh xuống. Tôi bắt đầu đọc một cách sốt sắng, cho đến Ma-thi-ơ 10:37, phân đoạn đã dạy tôi rằng tôi phải yêu Chúa hơn cả cha và mẹ mình.
“Nhưng Giê-xu ơi,” tôi nói, “tin nhận Ngài chẳng khác nào sẽ chết. Con sẽ phải từ bỏ tất cả mọi thứ.” Nhưng những câu tiếp theo đã nói với tôi rằng: “Ai không vác cây thập tự mình mà theo ta, thì cũng chẳng đáng cho ta. Ai gìn giữ sự sống mình, thì sẽ mất; còn ai vì cớ ta mất sự sống mình, thì sẽ tìm lại được.” Chúa Giê-xu đã rất thẳng thắn: Đối với người Hồi giáo, làm theo Phúc âm còn hơn cả sự kêu gọi cầu nguyện. Đó là sự kêu gọi để chết.
PHẢN BỘI
Tôi đã quỳ dưới chân giường và từ bỏ đời sống của mình. Vài ngày sau, hai người tôi yêu nhất trên đời này đã tan vỡ vì sự phản bội của tôi. Cho đến hôm nay, gia đình tôi bị đổ vỡ vì quyết định của tôi, và thật đau khổ mỗi khi tôi nhìn thấy cái giá mà mình phải trả.
Nhưng Giê-xu là Chúa của sự đảo ngược tình trạng và cứu chuộc. Ngài đã cứu chuộc tội nhân bởi sự chết của mình, và Ngài cứu chuộc một biểu tượng của sự xử tội bằng cách chuyển đổi lại mục đích của nó cho sự cứu rỗi. Ngài chuộc sự đau khổ của tôi bằng cách khiến tôi dựa vào Ngài trong mọi lúc, hướng lòng tôi đến với Ngài. Chính trong nỗi đau của mình, tôi đã biết Ngài cách thân mật. Ngài đến với tôi qua những nghiên cứu, những giấc mơ, khải tượng, và kêu gọi tôi cầu nguyện trong sự thống khổ của mình. Chính ở nơi đó, tôi đã tìm thấy Chúa Giê-xu. Được theo Ngài thật đáng để từ bỏ tất cả.
Hồng Ân
(Lược dịch theo: christianitytoday.com)
Nabeel Qureshi là một người diễn giả lưu động, phục vụ với Ravi Zacharias International Ministries và tác giả của cuốn “Tìm Kiếm Allah, Gặp Được Chúa Giê-xu: Hành Trình Dẫn Một Người Hồi Giáo Sốt Sắng Đến Với Đấng Christ”