1 Cô-rinh-tô 3.13: “công việc của mỗi người sẽ được phơi bày rõ ràng. Ngày phán xét sẽ phô bày công trình đó ra”
Một buổi sáng Chúa nhật nọ tôi đang thờ phượng trong một nhà thờ Báp-tít nhỏ và tự nhủ, “Ở đây họ thực sự chẳng biết cách thờ phượng, chúng tôi đi trước khá xa về lãnh vực này.” Và rồi tôi cảm thấy bị Chúa cáo trách trong lòng, “Sự thờ phượng này không phải là để cho con phán xét. Ta là Đấng đánh giá các Hội thánh. Ta xét thấy công việc của họ vượt xa Hội thánh của con.” Tôi đã ăn năn về sự kiêu hãnh và sự phán xét vô căn cứ ấy Hội thánh là của Chúa và sự thờ phượng là dành cho Ngài. Phao lô nói, “Chớ so sánh cái này với cái nọ.”
Đôi khi chúng ta cũng có thể xét lầm con người. Nét mặt họ có thể buồn bã vì một hoàn cảnh khó khăn nào đó, và tôi có thể phê phán họ là thiếu tương giao với Chúa. Tôi nhớ một trưởng lão bình luận về một trưởng lão khác như sau, “gương mặt ông ấy trông có vẻ hắc ám, chắc là bị quỷ nhập.” Thật ra thì người ấy vừa bắt đầu công việc kinh doanh của mình và đang trải qua một thời kỳ lo lắng. Những quan niệm như thế có thể là nhẫn tâm.
Tiên tri Ê-sai đã nói về Chúa Giê-su, “Ngài sẽ không xét xử theo mắt thấy, Cũng không quyết định bằng tai nghe. Nhưng Ngài sẽ xét xử kẻ nghèo trong công chính, Định đoạt công bình cho những người khốn khổ trên đất.” (Ê-sai 11:3b-4a).
(Nguồn: John Walton, Khôn Ngoan Thực Tiễn. Người dịch: Thiên Hựu – 2005)