Khi giai điệu bản thánh ca “Giê-xu Là Bạn Thật” trổi lên, hẳn lòng bạn muốn hòa nhập ngay với những lời thơ đơn giản mà chứa chan niềm vui, hạnh phúc trong tình bạn sâu nhiệm của Cứu Chúa. “Chẳng có sự yêu thương nào lớn hơn là vì bạn hữu mà phó sự sống mình” (Giăng 15:13).
Joseph Scriven (1819-1886) là một chàng thanh niên Ái-nhĩ-lan 25 tuổi, đang yêu và sắp cưới người mình yêu. Một ngày trước khi thành hôn, cô dâu chết đuối trong một tai nạn. Thảm kịch làm tâm hồn tan vỡ. Joseph rời quê hương, xuống tàu vượt trùng dương, bắt đầu cuộc sống mới tại Canada. Tại đây, anh trở thành một thầy giáo và một thời gian sau đem lòng yêu một cô gái tên Eliza Roche. Nhưng định mệnh lại khắc nghiệt với anh. Một lần nữa mơ ước bất thành. Eliza ngã bệnh qua đời trước ngày cưới. Đang lúc lo tang lễ cho Eliza, Joseph lại nhận thêm một tin buồn. Mẹ của anh ở Ái-nhĩ-lan bệnh nặng. Ngàn dặm cách trở, anh không về được, chỉ có thể viết một lá thư an ủi kèm với bài thơ đề tựa “Giê-xu là Bạn Thật.”
Người ta kể, chàng tuổi trẻ với nhiều bi thương đó chỉ đứng vững bằng sức mạnh của niềm tin nơi Thiên Chúa. Anh rời bỏ việc làm, gia nhập nhóm Plymouth Brethen và làm thầy giảng cho một Hội Thánh Báp-tít. Anh không bao giờ lập gia đình nữa nhưng dành suốt quãng đời còn lại để giúp đỡ những kẻ khốn cùng. Tất cả tiền bạc, và ngay cả quần áo anh có được đều được sử dụng để chia sẻ sự cảm thông với những người nghèo khổ.
Ba mươi năm sau, khi Joseph hấp hối trên giường bệnh, một người bạn đến thăm, tình cờ đọc được bài thơ và đem phổ biến. Nhạc sĩ Charles Converse đưa nhạc vào thơ. Và những lời gửi mẹ đã trở thành một bản thánh ca muôn thuở.
Sau khi Joseph Scriven qua đời, dân chúng ở thành phố Ontario, Canada, nơi ông cống hiến cuộc đời, đã dựng một bia kỷ niệm. Nhưng điều mà mọi người ngày nay đều nhớ đến ông, là thánh khúc “Giê-xu Là Bạn Thật.” “Ôi Giê-xu Chúa ta là Bạn thật. Bằng lòng gánh tội lỗi chúng ta…”
Ta không gọi các người là đầy tớ nữa, nhưng Ta gọi các người là bạn hữu Ta.
– Giăng 15:15
Sưu tầm