Trong lúc đạo luật “quyền” phá thai của tiểu bang New York được ký vào ngày kỷ niệm 46 năm phiên tòa tối cao pháp viện Roe v. Wade (hợp pháp hóa quyền phá thai – LND) đúc lên một bóng tối đau buồn trên cộng đồng ủng hộ sự sống vào năm ngoái, những câu chuyện như của Kate đang chiếu lên một tia sáng trong sự tối tăm.
Với việc thông qua những đạo luật phá thai đa cấp ở những tiểu bang khác nhau, Kate là một trong nhiều phụ nữ đem đến hy vọng và khích lệ bằng cách chia sẻ chuyện riêng của cô – đã từ chối đề nghị của bác sỹ chấm dứt sự sống của thai nhi của cô.
Sau khi giới chuyên môn y khoa bảo cô là con trai của cô chỉ có 0% cơ hội sống, cô cảm nhận được một sự hồi tưởng được chiếu lên cực nhanh trong tâm trí về ký niệm kinh hoàng của 10 năm trước, khi các bác sỹ khuyến cáo cô phá thai cái bây giờ là hai cô con gái sinh đôi khỏe mạnh.
Chọn dựa vào đức tin và quyền năng của Đức Chúa Trời tể trị, người mẹ can đảm này vứt đi những “con số” ra khỏi cửa sổ và cầu nguyện xin Chúa làm phép lạ.
Trong một mẫu chia sẻ trên Facebook, Kate chia sẻ những chi tiết của hành trình phép lạ đã kết quả thành sự chào đời của bé trai xinh đẹp của cô, tất cả chỉ vì cô đã can đảm chọn sự sống:
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của chúng tôi, nhưng như tất cả quý vị biết; tôi không gửi nhiều thứ lên mạng xã hội. Với mọi sự mà đất nước của chúng ta đang trải qua, tôi không thể nghĩ đến một thời điểm nào tốt hơn là lúc này.
Bobby và tôi đã biết, từ tháng 3 năm ngoái, là chúng tôi sẽ làm cha mẹ một lần nửa. Sau một lần xảy thai gay go mới vài tháng trước, chúng tôi thật vui mừng. Chúng tôi quyết định chờ cho đến ba tháng đầu tiên để chia sẻ tin tức.
Vào tuần thứ 16, chúng tôi sắp xếp để đi soi để biết đó là một bé trai hay gái. Chúng tôi giống như mọi người đang mong đợi có một đứa con trai (vì chúng tôi đã có 3 con gái), nhưng chúng tôi mong muốn một bé khỏe mạnh! Tôi không phải giấu giếm gì về việc tôi được coi là đã “già” trong thế giới của các bà mẹ và điều đó đến với việc có thêm nhiều rủi ro.
Vào hôm đó, không chỉ là biết được sẽ có một con trai, nhưng chúng tôi cũng biết là thai nhi của chúng tôi có một vấn đề bất thường, và chúng tôi cần gặp bác sỹ chuyên khoa ngay lập tức. Thông tin duy nhất mà chúng tôi biết được là có một số chất lỏng ở gáy của cháu mà điều này có thể là do nhiều thứ khác nhau, không có điều nào là tốt. Chúng tôi rời khỏi văn phòng bác sỹ với mọi sự phấn khởi bị xẹp đi tất cả.
Đó là hai tuần cực kỳ đau khổ trước khi chúng tôi có thể gặp một bác sỹ chuyên khoa. Vào lúc 18 tuần, tôi được bảo là chất lỏng ở gáy lớn đến nổi con trai của chúng tôi sẽ không thể sống. Không một cơ hội nào. Cháu có “túi xơ Hygroma” (cystic hygroma). Có nghĩa là cháu có đủ loại bệnh với những cái tên khoa học (mà người dịch không thể dịch ra từ ngữ y khoa tiếng Việt) như trisomies, khuyết tật cấu trúc, hay một trong những cơ quan nội tạng của cháu có thể không phát triển thích hợp. Tôi bị khuyến khích hãy phá thai sớm. Thực sự là họ có thể làm ngay trong cùng ngày. Chuyện đó chẳng là gì đối với họ. Dĩ nhiên, tôi bắt đầu khóc… đến nổi bác sỹ rời khỏi phòng để cho tôi bình tâm lại. Tất cả những gì tôi đã có thể nghĩ đến là Emma và Ella vào 10 năm trước đây. Chúng tôi được bảo là chúng chỉ có 32.8% cơ may sống sót sau khi được sinh ra. Lúc đó tôi cũng bị khuyến khích là hãy chấm dứt thai song sanh đi. Tôi không tin được là tôi lại ở đây một lần nửa. Khi bác sỹ trở lại, tôi bảo ông là tôi sẽ không chất dứt sự sống. Ông nói với tôi về những rủi ro của chuyện tiếp tục giữ thai và những điều sẽ xảy ra nếu thai nhi âm thầm chết trong bụng mẹ. Ông vẫn cứ cố gắng thuyết phục tôi phá thai. Tôi bảo bác sỹ là tôi phải làm xét nghiệm máu cho chúng để có thể làm những xét nghiệm xem chúng tôi có thể nhận ra được chất lỏng đó có ý nghĩa gì, nhưng tôi sẽ không chấm dứt sự sống. Tôi chắc là khi y tá đến để lấy máu của tôi, cô ấy có thể biết là tôi đã khóc rất nhiều. Cô ấy cũng lạ hỏi tôi buổi hẹn bác sỹ ra sao và tôi biết cô hối tiếc ngay sau khi đã nói ra khỏi miệng. Tôi đang khóc… cô ấy biết là không tốt.
Tôi cho cô ấy biết là việc cô ấy hỏi là ok và sự việc có thể trở nên tốt hơn. Cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói, “Chỉ hãy có đức tin. Không có gì là quá khó cho Chúa. “Trong văn phòng của một bác sỹ” là một chỗ người ta đang phát ra những viên kẹo ngọt với những cuộc phá thai, người đàn bà này là một thiên sứ. Tôi biết là Đức Chúa Trời đã đặt cô ở đó vào ngày đó để nói cho tôi điều đó. Tôi cần nghe điều đó. Tên của cô ấy là Whitney, và tôi không bao giờ gặp lại cô ở văn phòng bác sỹ đó trong 20 lần tôi phải đến gặp bác sỹ sau này. Cô ấy là thiên sứ của tôi.
Khi các tuần lễ trôi qua, mỗi tuần tôi đến buổi hẹn. Mỗi tuần, họ muốn tôi phá thai. Tôi được hỏi vài lần như vậy cứ mỗi khi đi gặp bác sỹ. Bộ họ được giải thường khi “gạ bán” tôi phá thai? Cứ như là vậy đó.
Tôi cầu nguyện. Rất nhiều. Tôi cầu xin Chúa ban một phép lạ trước kỳ hẹn vào tuần thứ 26. Đến kỳ hẹn, tôi ghi chú là kỹ thuật sonogram đã không đo lường kích thước của túi xơ hygroma. Tôi hỏi cô phụ trách về điều này vì nó là một sự đo lường mỗi tuần. Cô bảo tôi bác sỹ sẽ giải thích khi bà đến. Năm sau đó thật là gay go. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi biết rằng có nhịp tim đập vì tôi thấy và nghe được nó. Ngoài cái đó ra tôi không biết gì hết.
Bác sỹ bước vào. Một bác sỹ mới. Tôi chưa hề gặp bà trong những lần đến trước đây. Bà nói chuyện mềm dịu và ngọt ngào. Bà có thái độ đồng cảm. Nếu có ai đó sắp sửa báo cho tôi một tin xấu, tôi muốn người đó phải là bà. Ngay lập tức, tôi hỏi về cái túi xơ Hygroma không được đo. Bà cho tôi một nụ cười ngọt ngào và bảo tôi rằng chẳng có gì để phải đo hết. Nó đã lặn đi mất rồi. Tôi không chắc ai là người bị shock hơn ai. Tôi làm bà phải nói đi nói lại mấy lần vì tôi không thể tin được điều thốt ra từ miệng bà. Có những trường hợp xảy ra như vậy (tin tôi đi, tôi đọc được những điều này ngày đêm) mà tự nó giải quyết chính nó. Tôi biết là đã có một cơ hội. Nó rất nhỏ bé, nhưng nó có ở đó.
Tôi sinh cháu T.O. vào ngày 5 tháng 11. Cháu thật toàn vẹn. 10 ngón tay. 10 ngón chân và một cái đầu đầy tóc! Các bác sỹ bị shock. Đến nỗi họ làm đủ mọi xét nghiệm cố tìm ra có gì sai trật trong cháu không. Tất cả đều cho kết quả âm và rõ ràng. Cháu có một trái tim nhỏ rất bình thường đang thì thầm đập, mở ra và đóng lại. Đó là tất cả. Con trẻ chỉ có 0% sống đang ở đây và khỏe mạnh.
Tôi không thể hiểu được cái ý tưởng là tôi đã có thể đổi ý vào ngày 4 tháng 11. Chỉ cần nói “thôi chịu chết đi” vì tôi đã thay đổi tâm trí về việc giữ lấy thai nhi.
Tôi mạnh mẽ tin rằng đức tin của tôi được thử nghiệm trong thời kỳ mang thai này. Đức Chúa Trời muốn thấy nếu tôi sẽ làm điều không thể nghĩ được và chấm dứt kế hoạch của Ngài. Ngài muốn thấy nếu tôi tin Ngài đủ để chữa lành thai nhi của chúng tôi. Đứa con trai, và tôi hãnh diện tôi đã có đức tin đó.
Tôi đã chọn sự sống. Hôm qua, hôm nay và ngày mai. Tôi sẽ cầu nguyện cho New York và những người lãnh đạo đã là quyết định đó. Vì tôi biết quá rõ, không có chi là quá lớn với Đức Chúa Trời.
Tôi viết cho mọi người những dòng chữ này để cho nó được chia sẻ ra. Tôi hy vọng nó sẽ giúp một số người đang trãi qua những nan đề gì đó của chính họ.
Ngọc Nga
(Lược dịch theo: faithit.com)