Tôi được sinh ra theo đạo dòng và cha mẹ tôi đã làm việc rất cật lực vào năm 1990 ở Cairo. Lúc 40 ngày tuổi, tôi đã được làm báp-tem bằng cách ngâm ba lần dưới nước như mọi Cơ-Đốc nhân Chính Thống Giáo Coptic tốt khác.
Được lớn lên trong bầu không khí của tôn giáo như thế này để lại dấu ấn trong tâm hồn bạn mãi mãi. Tôi vẫn có thể nhớ lại những lần xưng tội theo lệ thường nhưng rất đáng sợ cùng với các linh mục. Ngay cả khi còn ở tuổi thiếu niên, tôi nhớ lại những lần mình đã hoàn thành việc xưng tội, được hướng dẫn thực hiện một số việc giải tội để Chúa sẽ lại thích tôi một lần nữa — ít nhất đó là cảm giác của tôi — và sau đó chắc chắn tôi sẽ quay trở lại với những tội lỗi cũ của mình. Thái độ của tôi đối với Chúa là Ngài rất khắt khe, giống như các giáo viên của tôi từ trường Dòng Tên mà tôi theo học, là những người sẽ trừng phạt tôi (và các học sinh khác) vì không đạt được tiêu chuẩn học tập hoặc hành vi của họ.
Năm 2002, gia đình tôi chuyển đến nước Mỹ. Những năm cấp hai thật khó khăn đối với tôi: Hãy tưởng tượng cố gắng kết bạn sau hậu quả của biến cố ngày 11/9 với tư cách là một đứa trẻ Trung Đông béo và không nói được tiếng Anh. Thêm vào những đau khổ ở trường học của tôi, tôi đã bị bắt nạt tại một nơi mà không nên xảy ra những việc này: đó là nhà thờ. Gia đình chúng tôi tiếp tục tham dự các buổi lễ của Chính Thống Giáo Coptic, nhưng tấm lòng của tôi nhanh chóng chai sạn đối nhà thờ lúc đó, điều mà ngay từ đầu đã không bao giờ hấp dẫn tôi nhiều. Khi tôi lên cấp ba, tôi đã vỡ mộng về đức tin đến mức tôi đã biến từ một “đứa trẻ ngoan đạo” sang thái cực ngược lại là một đứa trẻ phóng túng.
Một Dạng Cơ-Đốc Nhân Khác
Ở môi trường của Trường trung học đã tạo cho tôi cơ hội để đi chơi cùng với những người bạn mới, thử hẹn hò và ma túy, và — sau khi tôi có bằng lái xe — tôi đã đi đến bất cứ nơi nào tôi muốn. Chẳng bao lâu, tôi đã sa lầy vào lối sống tiệc tùng, tà dâm và nghiện ma tuý. Mọi thứ trở nên tồi tệ đến nỗi cuối cùng tôi phát hiện ra chính mình bán ma túy. Có lẽ điều đáng buồn nhất là việc làm của tôi đã ảnh hưởng đến em trai tôi, Joe, là đứa em chỉ mới học cấp hai và cuối cùng cũng đã mạo hiểm đi theo con đường tương tự như anh mình.
Tôi vẫn nhớ vào một đêm nọ tôi đã về đến nhà khoảng hai giờ sáng khi còn là một học sinh trung học. Mẹ tôi đã thức dậy, khóc lóc với Chúa và cầu nguyện Chúa Giê-xu cứu lấy tôi. Sau đó, tôi đã phát hiện ra rằng trong khi tôi chạy trốn khỏi Đức Chúa Trời, Ngài đã làm việc với những người gần gũi với tôi.
Người bạn thân nhất của tôi, George, người từng là đồng phạm của tôi, bắt đầu đến một nhà thờ mới với anh trai tên là Mark của mình. Nhà thờ này — Nhà thờ Baptist Ả Rập, bên ngoài Boston — không phải là Chính Thống Giáo Coptic, nên tự nhiên tôi cảm thấy e ngại về lời mời bất ngờ của họ đến thăm nhóm thanh niên của nhà thờ đó. Nhưng Mark đã không ngừng mời gọi tôi. Mỗi tối thứ sáu, không hề thất bại, anh ấy sẽ đón tôi và Joe trên chiếc Mitsubishi Eclipse màu đỏ, mát mẻ của anh ấy trong chuyến lái xe kéo dài hàng giờ đồng hồ đến nhà thờ. Mark đã đưa tôi đến đó hơn một năm, đôi khi trái với ý muốn của tôi, cho đến khi tôi có thể tự lái xe.
Tại nhà thờ Báp-tít Ả Rập, tôi đã tìm thấy một dạng Cơ-Đốc nhân rất khác. Những người ở đó chân thành yêu mến Đức Chúa Trời. Họ tốt bụng và không đạo đức giả. Họ thật sự yêu mến và chào đón tôi. Ồ, tôi nghĩ, những Cơ-Đốc nhân này đang vui vẻ và tận hưởng mối quan hệ của họ với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời dường như rất thật hữu đối với họ. Cũng trong khoảng thời gian đó em trai tôi và tôi được kết nối với nhóm thanh niên này, người nữ sẽ trở thành mẹ vợ của tôi đang cầu nguyện và đọc Kinh Thánh với mẹ tôi qua điện thoại. Tôi bắt đầu nhận thấy một môi trường khác, yên bình hơn ở tại nhà.
Vào cuối năm 2008, cả gia đình tôi đã cùng nhau tham dự nhà thờ này, cha mẹ và em trai tôi cũng đã tham dự. Cha tôi bắt đầu tổ chức một buổi học Kinh Thánh trong nhà của chúng tôi, và tôi nhận thấy Đức Chúa Trời đã thay đổi ông ấy trong một buổi học Kinh Thánh Sách Hê-bơ-rơ. Tôi đến tham dự các buổi nhóm của Hội Thánh vì tôi yêu những người ở tại đó và cảm thấy được yêu lại. Nhưng tôi đã xuất hiện dưới ảnh hưởng của ma túy. Mặc dù tôi thật sự cần Chúa Giê-xu, tôi vẫn đang tìm kiếm sự thỏa mãn ở tất cả những nơi sai trật.
Vào tháng 7 năm 2009, là mùa hè giữa năm thứ nhất và năm thứ hai của đại học, cha tôi buộc tôi phải tham dự một hội nghị thường niên vào ngày 4 tháng 7 của Hội Thánh. Lê bước chân, đi cùng với cha mình và tôi mang theo một số loại thuốc để giúp thời gian trôi qua. Tôi đã không mở lòng lắng nghe từ Đức Chúa Trời. Nhưng vào cuối tuần lễ đó, tôi đã phát hiện ra rằng ngay cả sự phản kháng gay gắt nhất hay sự thờ ơ lạnh lùng nhất cũng chẳng hề gì một khi Đức Chúa Trời quyết định hành động trong cuộc đời bạn. Tại hội nghị, tôi đã được nghe phúc âm với đôi tai mới. Tôi nghe rằng Đức Chúa Trời yêu tôi đến nỗi đã sai chính Chúa Giê-xu đến thế gian chịu chết vì tội lỗi của tôi. Và tôi hiểu rằng bằng cách tin cậy nơi Chúa Giê-xu, mọi tội lỗi của tôi sẽ được tha thứ, và tôi sẽ được Đức Chúa Trời chấp nhận và làm hòa với Ngài.
Đầu Phục Chúa Giê-xu
Tôi nhớ rõ ràng một cảm giác giằng xé nội tâm trong tâm hồn mình: Làm sao Chúa có thể tha thứ cho mọi tội lỗi của tôi? Và làm sao Ngài có thể tha thứ cho tôi khi tôi thậm chí không thể tha thứ cho chính mình nữa? Vào thời điểm đó, tôi không có khả năng để hiểu rõ lòng thương xót vô tận và ân điển cho người không xứng đáng của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, tôi không thể thoát khỏi cảm giác như Đức Chúa Trời đã bắt lấy tôi với tình yêu của Ngài và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buông bỏ sự kháng cự và đầu hàng Ngài. Tôi nhận ra rằng những gì Chúa Giê-xu đã làm là đủ để tẩy sạch mọi tội lỗi của tôi và làm cho tôi trở nên mới.
Tôi đã được tái sinh trong khoảnh khắc đó khi cuối cùng tôi nhìn thấy và quý trọng Chúa Giê-xu bằng đức tin. Ồ, đó là một ngày thật vinh hiển! Hội nghị ngày 4 tháng 7 đó đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Hơn thế nữa, niềm vui của tôi được nhân đôi vì em trai tôi Joe, hiện là mục sư tại nhà thờ của chúng tôi, cũng được cứu vào cuối tuần đó. Cả hai chúng tôi đều đã có một buổi cai nghiện chỉ trong một đêm với Chúa Giê-xu và đã thoát khỏi chứng nghiện ma túy một cách kỳ diệu. Trên thực tế, khi chúng tôi quay trở lại xe để rời hội nghị và nhận ra rằng chúng tôi vẫn còn một ít ma túy cỏ Mỹ, chúng tôi ngay lập tức ném nó ra ngoài và nói, chúng ta không thể quay lại. Cha mẹ chúng tôi rất đổi vui mừng với hai đứa con trai mới mà họ nhận lại sau cuối tuần đó. Chúng tôi đã hoàn toàn được biến đổi.
Những thay đổi cơ bản và ngay lập tức khác cũng diễn ra. Chẳng hạn như, tôi bắt đầu phục vụ tại Hội Thánh gần như ngay lập tức với nhóm thờ phượng và với nhóm thanh niên. Đó là cách tôi gặp vợ tôi, là người lãnh đạo nhóm thanh niên và là người hướng dẫn thờ phượng vào thời điểm đó. Nhóm thờ phượng của chúng tôi đã đi đến các hội nghị và khóa bồi linh khác nhau, và trong những chuyến đi đó, tôi cảm thấy được kêu gọi trong lòng và tôi bắt đầu suy nghĩ về một tương lai trong thánh chức.
Trong thời điểm đó, tôi đọc ngấu nghiến Kinh Thánh, các sách Cơ-Đốc giáo, podcast, bài giảng và bất cứ thứ gì khác mà tôi có trong tay của mình. Tôi đã tham dự các buổi nhóm Hội Thánh và các buổi nhóm cầu nguyện giữa tuần một cách đều đặn. Và tôi thật sự được phước khi có một vài người cố vấn trong Hội Thánh đã kỷ luật tôi. Tất cả những điều này đã khuyến khích tôi theo đuổi mục vụ như một ơn gọi toàn thời gian, một cuộc hành trình đưa tôi đến Chủng viện Thần học Gordon-Conwell và cuối cùng chứng kiến tôi được thụ phong tại Nhà thờ Baptist Ả Rập, nơi cả gia đình tôi đã đến với đức tin.
Cuộc sống của tôi hôm nay là minh chứng cho sự tốt lành và ân điển của Đức Chúa Trời. Vào tháng 7 vừa qua, tôi đã kỷ niệm một năm nữa được cùng bước đi và phục vụ Chúa Giê-xu Christ tại hội nghị One Name Boston thường niên của Báp-tít Ả Rập. Tôi đã kỷ niệm sinh nhật thuộc linh của mình vào mỗi Ngày Quốc khánh trong 11 năm qua và sự trùng lặp biểu tượng không hề mất đi đối với tôi. Chính cuộc nhóm họp nơi tôi đã từng xuất hiện dưới ảnh hưởng của ma túy, với ý định giữ Đức Chúa Trời trong tầm tay, giờ đây là một lời nhắc nhở hữu hình về công việc kỳ diệu của Ngài trong cuộc đời tôi. Cảm ơn Chúa Giê-xu, vì không có gì xảy ra trong đời sống tôi lại lãng phí.
Barnabars Huỳnh
(Lược dịch theo: christianitytoday.com)