Tôi Tha Thứ Kẻ Giết Chị Tôi

Share

Tuần này có một ngày kỷ niệm rất quan trọng. Chị Becky của tôi bị giết cách đây 35 năm vào đúng tuần này. Tôi hy vọng chia sẻ câu chuyện rất riêng tư này để khích lệ và cảm động về sự tha thứ.

Câu Chuyện Thật Trước Đó

Họ nói là một bức hình giá trị 1000 từ. Tôi đồng ý. Đây là một trong ít bức hình của chị Becky mà tôi có và yêu thích. Chị tràn đầy nhựa sống, sôi sục, và khôi hài. Chị làm sáng rực lên mỗi căn phòng mà chị bước vào. Chị có lòng vui tươi và khôn khéo. Tôi biết chắc ngôn ngữ yêu thương của chị là những món quà vì chị luôn luôn tặng quà cho người ta. Chị tận tình vui hưởng lễ Giáng Sinh. Chị luôn luôn mang những món đồ quái gỡ từ hiệu Fredericks của Holywood làm quà cho một đứa khác trong bọn chị em tôi. Họ phải mở ra trước mặt mọi người kể cả cha mẹ của chúng tôi. Vì tôi rất trẻ hơn các chị em nên tôi không bao giờ phải mở ra món quà “kinh dị” của chị. Tôi yêu thích nhìn các chị em của tôi mặt đỏ ửng tươi sáng lên. Tôi thấy toàn bộ truyền thống này thật vui thích không ngờ được.

Becky

Becky ghét mấy con bọ thợ săn (boxelder bug), và tôi không trách chị. Chúng thật là ghê. Đôi khi trong những năm tôi mới vào trường Cao Đẳng, tôi đến chơi với vợ chồng chị vào những ngày cuối tuần. Có một lần khi tôi ở đó, chị thấy một con đang bò phía bên ngoài cửa sổ hành lang. Tôi sẽ để yên cho nó, nhưng chị Becky thì không. Chị muốn con bọ có những hàng màu đỏ phải mất đi. Chị cầm lấy cái găng tay lò nướng, quấn nó với cả cuộn giấy vệ sinh, lén chộp con bọ không biết gì và bóp nát nó. Tôi vẫn có thể hình dung chị nhảy múa, la hét, và co giật mặt của chị. Tôi thưởng thức cái giải trí kịch tính của chị. Chị thật vui nhộn! Ghi chú: Tôi không đề nghị giúp chị vì tôi cũng ghét con bọ đó nửa. Chị là một chiến sĩ đơn độc trong chuyện này, nhưng chị là người chiến thắng.

Tôi ước rằng tôi có thể nói như từng nói khi đến tháng 11 đó. Ôi, chị là một chiến sĩ đơn độc, nhưng chị không thắng hơn trong ngày đó. Chuyện bạo hành trong gia đình là thật. Nó bắt đầu với bạo hành bằng lời nói và cảm xúc và có thể tăng lên đến mức bạo hành thân thể trước khi bạn biết nó. Có rất nhiều người nghĩ rằng bạo hành chỉ là về thể lý. Tôi không đồng ý. Bạo hành trong lời nói và cảm xúc cũng tổn hại như và luôn luôn đi trước bạo hành thân thể. Trong trường hợp của chị tôi, mạng sống của chị bị chấm dứt bởi bàn tay của chồng chị. Chị chỉ mới 32 tuổi.

Tha Thứ Hay Không Tha Thứ

Cái chết của chị Becky mãi mãi thay đổi đời sống của tôi và gia đình của tôi (gia đình đây là cha mẹ và các anh chị em của tôi). Chúng tôi nhớ chị. Chúng tôi nhớ chị nhiều lắm. Và cứ đến tuần này mỗi năm, chúng tôi nhớ đến đời sống và cái chết của chị. Không thể nào mà không nhớ đến.

Những thử thách khó khăn trong đời sống của chúng ta đòi hỏi một điều gì đó đặc biệt từ chúng ta. Chúng ta có một chọn lựa phải làm. Chúng ta sẽ giải quyết như thế nào? Cả tôi và gia đình chọn tha thứ.

Đôi khi tôi quan tâm khi người ta thấy tôi, đọc những gì tôi viết, hay nói chuyện với tôi, và họ nghĩ là tôi cạn cợt vì tôi có nhiều điều tích cực và vui thú, và giống như chị Becky của tôi, lòng vui vẻ. Có lẽ họ nghĩ rằng tôi chưa hề bị khó khăn. Họ đã sai. Hôm nay tôi đứng vững để chia sẻ lại, tôi đã chịu biết bao nhiêu là khó khăn và những khốn khó đau thương lớn xuyên suốt đời sống của tôi. Cái chết của chị tôi là một trong số đó.

Bạn có thể kinh ngạc làm sao một người có thể tha thứ cho kẻ giết chị của mình. Câu trả lời của tôi: chỉ bởi sự giúp đỡ của Chúa Giê-xu.

Có một quyền năng siêu nhiên ở trong những người theo Chúa Giê-xu. Quyền năng đó là từ Đức Thánh Linh. Qua quyền năng này của Chúa của chúng ta, chúng ta có thể tha thứ cho cả những hành động ác độc nhất. Tôi biết vì tôi đã tha thứ cho anh rể của tôi và cả gia đình tôi đã làm như thế.

Đây là điều tôi biết, Chúa đã dùng sự đau buồn trong đời sống của tôi để sinh sản ra sự vui mừng. Sự tha thứ là một yếu tố bí quyết để có một đời sống vui sướng. Nếu không tha thứ, chúng ta trở nên cay đắng. Khi cay đắng châm rể trong linh hồn của chúng ta, nó sinh sản ra một con người xấu xa. Tôi không muốn trở nên một con người xấu xa. Tôi muốn trở nên điều Chúa Giê-xu muốn tôi trở nên. Tôi biết Ngài muốn tôi trở nên vui mừng.

Sự Thương Tiếc Đối Chiếu Với Sự Tha Thứ

Tha thứ anh rể của tôi không có nghĩa là tôi đã không thương tiếc. Tôi có. Tất cả chúng ta đều có. Mỗi một người chúng ta đều thương tiếc và đã từng trãi nghiệm hành trình tha thứ của mình. Tôi đã không nhận ra là ngay trong những giờ đầu tiên sau khi chị tôi chết thì Chúa Giê-xu đã bắt đầu giúp tôi tha thứ.

Tôi nhìn lại, vào lúc này, và biết điều gì đã xảy ra trong linh hồn tôi. Tôi như bị đánh quỵ xuống. Nước mắt, khóc lóc, và sự buồn thảm về chị Becky mất đi thiêu nuốt tôi. Tôi không thể nào tin đó là sự thật.

Tôi sống một mình trong một căn hộ ở Twin Cities và toàn bộ những người còn lại trong gia đình của tôi sống ở South Dakota. Đó là một buổi chiều cô đơn dù bạn trai của tôi (nay là chồng) đang ở với tôi. Có một sự trống rỗng trong tôi. Một phần của tôi đã mất đi.

Tôi nhớ rõ có hỏi mẹ tôi “hắn ta” làm sao rồi. Mẹ tôi nói anh ấy là người gọi cảnh sát sau khi chuyện xảy ra. Anh ấy bị bắt. Anh ấy tự tử. Bạn biết tôi đã làm gì không? Tôi cầu nguyện cho anh ấy. Cầu nguyện rằng Chúa bảo vệ anh, an ủi anh, và giúp anh. Ngay trong cơn đau khổ thương tiếc, tôi đã cầu nguyện cho người đã giết chị tôi. Chỉ có Chúa Giê-xu mới có thể khiến tôi làm được điều đó. Bây giờ tôi biết, nhưng tôi đã không hiểu trong những giờ đầu tiên đó, tôi thật không hiểu được điều tôi đã làm.

Tôi đã tha thứ anh rể của tôi ngay tối hôm đó. Tôi không thể giải thích gì được ngoài việc là Chúa Giê-xu đã giúp tôi tha thứ. Tôi nhớ “nghe” lời thì thầm khi tôi nằm trên chiếc ghế tràng kỷ. “Michelle, hãy tha thứ anh ta. Anh ta không biết điều anh ta đang làm.”

Nhiều năm sau, lần đầu tiên tôi thấy trong Lu-ca 23:34, khi Chúa Giê-xu bị treo trên thập tự giá Ngài nói những lời tương tự với Cha trên Trời. “Lạy Cha, xin tha cho họ vì họ không biết mình làm điều gì.”

Tôi tin rằng tha thứ không phải là một chọn lựa cho Cơ đốc nhân. Chúng ta phải tha thứ. Tôi không xét đoán phải mất bao lâu để cho người ta tha thứ, nhưng tôi khích lệ nó xảy ra càng nhanh càng tốt để cho sự cay đắng và thù ghét không đâm rể trong linh hồn của chúng ta.

Năm tháng trôi qua, tôi học biết nhiều hơn về sự thương tiếc. Nó đến trong những đợt sóng. Mới năm nay, mẹ tôi chết. Tôi vẫn thường khóc thương. Tôi nhớ mẹ. Nước mắt giúp tôi giải quyết sự đau thương và sau cùng giúp tôi chữa lành.

Khoảng một tháng trước đây, tôi lau chùi kệ sách ở nhà để làm chỗ để cho những hồ sơ mới. Tôi chợt thấy một phong bì. Trong phong bì này là ba tài liệu từ luật sư lo hồ sơ của bà. Có dòng chữ, “Những Thứ Của Becky.” Tôi lúng túng cầm phong bì, bước vào phòng giấy của mình, và đóng cửa phòng lại. Trong phong bì có một mẫu đơn quyết định trong lúc chưa kịp làm di chúc, quyết định về người thừa kế, và chỉ định người quản trị tài sản, là tôi. Lúc đó tôi chỉ 20 tuổi.

Đang khi đọc những tài liệu thì nước mắt dâng tràn lên từ bên trong tôi. Tôi không ngờ được phản ứng này. Mẹ tôi mất đã 35 năm. Nhưng những tài liệu này là bằng chứng của cái chết thảm khốc của chị tôi. Sự thương tiếc dâng tràn lên một lần nửa. Tôi không thể tưởng tượng được những gì mẹ đã cảm xúc hay trãi nghiệm trong giây phút chị tôi bị giết chết. Tôi thực không muốn nghĩ về nó vì nó thật là đau đớn. Cũng ngày này mới vài tuần trước đây, tôi đã khóc cho đến lúc không còn nước mắt. Bị như vầy cũng tốt. Nước mắt chữa lành.

Trãi nghiệm này không có nghĩa là tôi vẫn chưa tha thứ cho anh rể của tôi, nhưng nó có nghĩa là sự thương tiếc đến trong những đợt sóng. Nên buổi trưa đó tôi quyết định viết về cái chết của chị Becky. Chị sẽ muốn mọi người biết tha thứ quan trọng như thế nào.

Chị không muốn người ta trở nên cay đắng. Điều đó sẽ làm hư hoại những gì mà đời sống của chị bày tỏ. Chúa dựng nên chị là một người vui vẻ, yêu đời và hạnh phúc. Tôi biết phong thái của chị là chị đã tha thứ. Bạn không thể cứ sống mà không có sự tha thứ. 

Nhà Tù

Vào khoảng một năm sau khi anh rể tôi ở tù, tôi đến thăm anh. Tôi cần nói với anh là tôi đã tha thứ anh. Bạn trai của tôi (nay là chồng của tôi) cùng đi với tôi. Đó là một cuộc nói chuyện mà tôi sẽ không quên.

Anh rất kinh ngạc khi thấy tôi. Tôi nói ngay với anh tại sao tôi đến. “Em tha thứ cho anh,” tôi nói. Đôi mắt của anh bảo cho tôi biết lòng anh cảm động như thế nào. Những giọt nước mắt là sự trong sáng của linh hồn của chúng ta.

Như tôi không thể tưởng tượng được chị tôi đã trãi nghiệm gì vào giây phút trước khi chết, tôi cũng không thể tưởng tượng được anh rể tôi – sau khi đã làm điều kinh khủng, sau khi nghe tôi nói – cảm xúc như thế nào.

Sự tha thứ là sự tự do khỏi ngục tù. 

Khích Lệ Cho Bạn

Trong khi cái chết của chị Becky đã chấn động lên tôi và gia đình tôi vĩnh viễn trong nhiều cách, cách lớn lạ nhất là chúng tôi biết được quyền năng của sự tha thứ. Chúng tôi cũng biết những gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không tha thứ anh rể của tôi. Không ai trong chúng tôi muốn cay đắng và mất sự vui mừng. Điều đó sẽ không làm vinh danh chị của chúng tôi, và tất cả chúng tôi muốn gặp chị khi chúng tôi đến thiên đàng. Tôi rất chắc chắn là không ai trong chúng tôi muốn nghe chị hỏi tại sao chúng tôi đã không tha thứ cho anh ấy khi mà chị đã tha thứ rồi.

Các bạn ơi, Kinh Thánh nói rằng chúng ta phải tha thứ cho những người phạm tội nghịch cùng chúng ta (Ma-thi-ơ 6). Chúng ta cần vâng phục mạng lệnh này. Không phải là để bác bỏ chuyện một ai đó đã đối xử một cách kinh khủng với bạn hay những người bạn yêu, nhưng là để bảo vệ linh hồn của chúng ta và giữ nó không bị trong tù ngục.

Tôi biết có những điều thật rất khó mà tha thứ được, nhưng tôi biết quyền năng của Chúa Giê-xu sẽ giúp chúng ta có thể tha thứ bất cứ ai về bất cứ điều gì và trong bất cứ ngày nào cũng như trong mỗi ngày.

Có ai đó mà bạn cần tha thứ không? Hãy làm điều đó. Hãy giải phóng họ và giải phóng chính bạn.

Với chị Becky

Becky, người chị ngọt ngào và vui tươi của em, cám ơn chị đã là chị. Cám ơn chị đã yêu sự sống và yêu người. Em biết em không phải là người duy nhất nhìn đến khuôn mặt mĩm cười của chị vào một ngày. Chị có một ít anh chị em ở đây là những người không thể chờ vì quá muốn ôm choàng chị một lần nửa. Trong khi chúng em sẽ không tặng quà cho chị với bất cứ một món gì từ Fredericks của Hollywood, những món quà tốt nhất mà chúng em có thể tặng cho chị là sự tha thứ. 

Với sự vui mừng.

Đứa em gái út của chị, Michelle.

 

Ngọc Nga

(Lược dịch theo: faithit.com)

Bài Viết Chọn Lọc

Bài Viết Được Quan Tâm

Bài Viết Liên Quan