Cuộc sống của con người đầy sự bối rối. Cách chúng ta luồn lách với các lựa chọn thay thế và những quyết định lựa chọn cuộc sống luôn là điều khó khăn đối với chúng ta là những Cơ đốc nhân. Có một số quyết định cá nhân tôi đã làm trong quá khứ mà bây giờ tôi vô cùng hối hận. Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng tôi không phải là duy nhất.
Tìm kiếm ý Chúa về bất cứ quyết định nào chúng ta muốn thực hiện là điều rất quan trọng nếu chúng ta muốn sống theo ý muốn của Chúa.
Thông thường, những gì chúng ta muốn làm và tuân theo luôn mâu thuẫn với những gì Chúa muốn. Dựa hoàn toàn vào tâm lý và cảm xúc của chúng ta là chưa đủ. “Có một con đường dường như chính đáng cho loài người, Nhưng cuối cùng nó thành ra nẻo sự chết.” (Châm ngôn 14:12).
Nhiều Cơ-đốc nhân, khi làm theo ý riêng của mình, đã lâm vào tình trạng khó khăn trong việc tìm kiếm việc làm, vợ chồng, đối tác kinh doanh và sự giúp đỡ thuộc linh. Hậu quả của những quyết định sai lầm luôn luôn là tàn khốc và thường thì nếu không có sự vùa giúp của Chúa chúng ta không thể tránh khỏi.
Chúng ta có một Đấng trợ giúp là Đức Thánh Linh mà Đức Chúa Trời đã sai đến để bảo đảm rằng chúng ta không đưa ra những quyết định sai lầm.
“Khi Thần Chân lý đến, Ngài sẽ dẫn các con vào mọi chân lý; vì Ngài không tự mình nói, nhưng sẽ nói những gì mình nghe, và công bố cho các con những gì sẽ đến. ” (Giăng 16:13). Sự thật là nhiều người trong chúng ta đã làm những quyết định quan trọng mà không tìm cầu ý kiến của Chúa toàn năng và toàn tri. Chỉ cho đến chúng gây ra những kết quả ngược lại với những gì chúng ta mong muốn thì chúng ta mới nhớ ra rằng việc hỏi ý kiến Chúa là điều cần thiết. Chúng ta phàn nàn khi thấy khó lôi kéo Ngài vào các kế hoạch và chương trình nghị sự do con người của chúng ta sắp đặt, và đó là điều hoàn toàn sai.
Ngay cả khi đang ở trong tình trạng bị khiêu khích và bị tổn thương trầm trọng, chúng ta nên cẩn thận để không hành động một cách cáu kỉnh. Kinh nghiệm đã chứng minh rằng những quyết định được đưa ra trong lúc tức giận luôn đáng hối tiếc. Khi người A-ma-léc xâm chiếm Xiết-lác, đốt phá khắp mọi nơi và bắt phụ nữ và trẻ em làm con tin, David, là người lãnh đạo trưởng của quân Giu-đa, đã bị tổn thương rất nặng nề. Kinh thánh nói rằng ông đã khóc cho đến khi không còn sức lực nữa. Đa-vít đã không quyết định truy đuổi quân A-ma-léc trong cơn tức giận. Ông đã cầu vấn Chúa trước hết. “Đa-vít cầu vấn Đức Giê-hô-va rằng: ‘Đa-vít cầu hỏi Đức Giê-hô-va: “Con phải đuổi theo đám quân nầy không? Con sẽ bắt kịp họ không?” Đức Giê-hô-va phán: “Hãy đuổi theo chúng, chắc chắn con sẽ theo kịp, và giải cứu tất cả những người bị bắt.” (1 Sa-mu-ên 30:8).
Đức Chúa Trời đã đi cùng Đa-vít và những người lính của ông, và họ đã thành công trong việc lấy lại được tất cả. Lẽ ra ông sẽ đuổi theo dân A-ma-léc mà không cần mất thời giờ hỏi ý kiến Đức Chúa Trời, nhưng ông biết hậu quả tàn khốc của việc bắt tay vào bất kỳ dự án nào mà không có sự chấp thuận của Đức Chúa Trời. Không có gì mang lại niềm tin cho một người tin Chúa bằng việc biết rằng bạn đang ở trong ý muốn của Chúa. Nó giúp bạn giữ vững tinh thần ngay cả khi gặp phải những trở ngại khủng khiếp.
Hành động mà không trông cậy vào ý muốn của Chúa sẽ kéo chúng ta thụt lùi và đem chúng ta đến những rắc rối.
Môi-se, không giống như Đa-vít, nhìn vào những diễn biến xung quanh và hoàn cảnh rồi hành động một cách bốc đồng. “11 Một hôm, khi Môi-se đã trưởng thành, ông đi ra ngoài, tìm đến đồng bào mình và thấy công việc nhọc nhằn của họ. Ông cũng thấy một người Ai Cập đánh một người Hê-bơ-rơ là anh em mình. 12 Nhìn quanh không thấy ai, Môi-se liền giết người Ai Cập đó rồi vùi xác trong cát.” (Xuất Ê-díp-tô Ký 2:11-12).
Ông nhìn ngang bên trái và phải nhưng không nhận thức là phải nhìn thẳng lên Trời trước khi đưa ra quyết định. Ông được xức dầu làm người giải cứu dân Y-sơ-ra-ên, nhưng ông đã không hành động theo thời điểm của Đức Chúa Trời, và điều đó khiến ông vào đồng vắng suốt 40 năm, nơi Đức Chúa Trời dạy ông cách hoàn toàn tin cậy nơi Ngài.
Ông đã học được những bài học của mình rất rõ ràng đến nỗi ngay cả khi cuối cùng Đức Chúa Trời đã ủy thác cho ông đi đối đầu với Pha-ra-ôn để thả dân Y-sơ-ra-ên đi, ông vẫn không muốn thực hiện một bước tiến mà không có Đức Chúa Trời. ’14 Đức Giê-hô-va phán: “Chính Ta sẽ đi với con, và Ta sẽ cho con được an nghỉ.” 15 Môi-se thưa: “Nếu chính Ngài không cùng đi, xin đừng đem chúng con lên khỏi đây. 16 Nếu Ngài không cùng đi với chúng con thì làm sao người ta biết được rằng con và dân của Ngài được ơn trước mặt Ngài? Có Ngài đi cùng thì con và dân của Ngài sẽ được phân biệt với muôn dân trên mặt đất.” (Xuất Ê-díp-tô Ký 33:14-16).
Chúng ta hãy học không làm một việc gì mà trước tiên không tìm kiếm mặt Chúa, Đấng biết rõ sự kết thúc ngay từ đầu.
Lược Dịch: Nguyễn Trọng (BBT)