Nếu không phải là làm chứng về sự tốt lành của Đức Chúa Trời thì có lí do gì khác để tôi viết lên ở đâ? Lần cuối cùng mà tôi đã viết một số điều để chia sẻ đức tin của mình với tất cả các bạn cũng là lời làm chứng của tôi, mặc dù hoàn cảnh lúc đó của tôi có ảm đạm. Nếu bạn đã bỏ lỡ thì bạn có thể đọc nó ở đây, nhưng tôi cũng sẽ cung cấp một bản tóm tắt ngắn gọn trong bài này. Về cơ bản, chúng tôi đã quyết định nghỉ việc hơn một tháng để đi về nhà của chúng tôi vào dịp Lễ Giáng Sinh. Tôi nói đùa rằng đó là những ngày nghỉ Sa-bát của chúng tôi, nhưng thật lòng mà nói, tôi thật sự cảm thấy nó đã nhập vào lòng tôi. Tôi chưa bao giờ cảm nhận rất mạnh mẽ về một điều gì đó đơn giản chỉ là một kỳ nghỉ, nhưng tôi thật sự cảm nhận được Chúa dẫn dắt để dành thời gian này cho điều đó.
Thật lạ lùng khi bạn càng đặt niềm tin vào Chúa Giê-xu, Ngài càng đem đến cho bạn nhiều hơn. Tôi đã không thường xuyên cầu nguyện về việc dành thời gian để nghỉ ngơi hoặc liệu tôi có nên mua cho chồng món quà đắt tiền nào đó không, nhưng nếu tôi đã phát hiện ra bất cứ điều gì trong vài năm qua, thì đó chính là điều này.
Đức Chúa Trời muốn tất cả mọi khía cạnh của đời sống chúng ta.
Ngài không chỉ muốn sự có của chúng ta vào sáng Chúa Nhật hay liên quan đến những quyết định quan trọng làm thay đổi cuộc sống chẳng hạn như làm việc ở đâu hay cưới ai. Ngài muốn dự phần tất cả trong mọi khía cạnh của đời sống chúng ta. Dù là những điều nhỏ nhặt, những điều lớn lao, những điều dường như không quan trọng. Ngài muốn những điều bí mật của chúng ta, những mong đợi sâu sắc nhất của chúng ta và những hối tiếc lớn nhất của chúng ta. Ngài có thể làm việc với tất cả những điều đó.
Qua nhiều năm, tôi nhận ra rằng tôi càng trao phó chính mình cho Chúa, Ngài càng chăm sóc cho tôi nhiều hơn. Thật khó để bỏ đi một số thứ, cho dù tôi tự nói với chính mình rằng Ngài đã lo đủ cả rồi mà nên không cần nghe về sự bất an của tôi; hay cho dù tôi thường giữ chặt những điều tôi cảm thấy cần kiểm soát. Với tôi, điều luôn làm tôi bận tâm đó là số tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi. Đó là gánh nặng khó nhất mà tôi đã không phải gánh vác. Tôi cho rằng việc có một ngân sách phù hợp sẽ đem lại cho tôi sự bình yên và thoải mái, nhưng trong thực tế, nó chỉ làm tôi thêm căng thẳng. Các hóa đơn cứ nhân lên, đồ đạc bị vỡ và bệnh tật không mong đợi cứ đến. Vì vậy, bất kể tôi nghĩ mình đã thu xếp sổ băng bao nhiêu, thì nó vẫn luôn sụp đổ. Dường như không bao giờ là đủ cả. Bạn có rơi vào trường hợp tương tự không?
Tôi đã không dâng một phần mười! Ý tôi là, tôi đã dâng tiền cho các tổ chức từ thiện khác nhau, tôi thường xuyên hỗ trợ các chức vụ trong nước và quốc tế, nhưng tôi luôn kiểm soát việc dâng hiến của mình. Tôi đã dâng hiến chỉ khi tôi cảm thấy mình có đủ để dâng hiến nên khi liên quan đến việc dâng hiến theo thường lệ chẳng hạn như dâng một phần mười thì tôi nói với Chúa, “Chúa ơi, xin Ngài cho con miễn phần này”. Tôi đã không tốt vào thời điểm đó. Tôi đã không thể từ bỏ sự kiểm soát trong việc dâng hiến. Tôi biết khi nào tôi có tiền để dâng hiến!
Vào đầu năm nay, tôi cảm thấy Chúa xuyên thấu vào lòng tôi để khai phóng điều cuối cùng của cuộc đời tôi. Ý tôi là tôi đã trao cho Ngài chỗ ở mà chúng tôi đang sống. Chúng tôi đã chấp nhận địa điểm du lịch dựa theo sự hướng dẫn của Ngài và chấp nhận chúng với một nụ cười. Ngay cả khi tôi rời khỏi đơn vị yêu thích của mình tại nơi làm việc, tôi vẫn mỉm cười, bởi vì tôi tin cậy Chúa sẽ cho tôi những bệnh nhân mà tôi cần gặp vào ngày hôm đó. Chúng tôi tin cậy Ngài cho sức khỏe của chúng tôi, bỏ đi bảo hiểm y tế truyền thống và thay vào đó là sử dụng một chương trình bảo hiểm y tế Cơ-Đốc nếu cần cho các chi phí y tế. Tôi đã trao cho Ngài nỗi sợ hãi của tôi, sự lo lắng của tôi, và giống như Ngài đang phán, “Không sao, Brie, đã đến lúc để mở rộng hầu bao.”
Tuy nhiên, tôi đổ qua cho chồng tôi. Ý tôi là, rốt cuộc thì anh ấy là chủ gia đình, và nếu anh ấy nói điều gì đó về việc dâng phần mười thường xuyên, thì chúng tôi sẽ làm điều đó. Đến nay, tôi kiểm soát toàn bộ ngân sách. Tôi thanh toán các hóa đơn. Tôi cho anh ấy biết số dư trong ngân hàng là bao nhiêu. Anh ấy thậm chí còn không biết mật khẩu ngân hàng trực tuyến! Nếu chồng tôi, là người thậm chí không bao giờ nghĩ về ngày đáo hạn ngân hàng và đại loại như vậy, nói điều gì đó với tôi về việc thường xuyên đến nhà thờ hay dâng hiến, thì tôi sẽ coi đó như là một dấu hiệu.
Bạn biết những gì Đức Chúa Trời đã làm rồi phải không?! Vâng, đến cuối tuần, người phối ngẫu của tôi rời khỏi cánh đồng và nói với tôi, “Brie, anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu dâng một mười cách trung tín.”
Được rồi, Chúa ơi, con hiểu rồi, rất to và rõ ràng. Bạn thấy đó, một phần mười đối với tôi không phải là về vấn đề tiền bạc mà là vấn đề về sự kiểm soát. Và tôi biết rằng chúng tôi không nhất thiết phải đưa tiền cho nhà thờ bởi vì họ thật sự cần tiền của chúng tôi để làm cân đối sổ thu chi của họ. Đức Chúa Trời đã bảo chúng ta dâng phần mười xuất phát từ mong muốn trong lòng chúng ta và từ mối quan hệ của chúng ta với Ngài. Đó là về buông bỏ và trao phó cho Chúa. Đó là về việc tin cậy nơi Ngài sẽ cung ứng mọi nhu cầu cho chúng ta. Đó là về việc tin rằng Ngài sẽ cung cấp những gì chúng ta cần, luôn luôn, ngay cả khi tôi không thể thấy được bằng cách nào nó có thể xảy ra. Đôi khi đến ngày trả nợ tôi đã thấy nhiều khoản nợ đến hạn hơn là các khoản tín dụng có sẵn. Chúng tôi có nhiều chi phí cần thanh toán nhiều hơn là tiền lương mà chúng tôi có. Thật dễ dàng để không dâng phần mười trong những tuần lễ đó rồi biện minh rằng mình sẽ dâng phần mười vào lần sau, nhưng tôi đã từ chối để làm như vậy. Đó không phải là vấn đề sẽ làm ảnh hưởng đến ngân sách của nhà thờ mà sẽ làm tổn hại đến đức tin của chúng tôi. Vì thế, tôi đã dâng phần mười ngay cả khi tôi không cảm thấy mình có thể dâng được. Tôi đã dâng hiến ngay cả khi việc tính toán hợp lý của tôi nói với tôi rằng tôi không nên dâng. Tôi đã dâng hiến, không thành vấn đề gì, bởi vì đó là những gì mà Chúa đã bảo tôi làm.
Vâng, trở lại vấn đề tôi đang nói. Ngài đã bảo tôi nghỉ việc năm tuần lễ. Chúng tôi không có kinh phí để làm việc đó. Chúng tôi có thể tiết kiệm, hà tiện, tích trữ phòng cơ, và bất cứ điều gì khác, nhưng về mặt hợp lý, đó không phải là khôn ngoan để đi lâu như vậy mà không có thu nhập. Đặc biệt là vào dịp Giáng sinh! Và hai ngày sinh nhật trong tháng 12! Rồi tiền đổ xăng dầu khi bạn phải chở 4500 kg đồ đạt trong nhà đi xuyên suốt ba tiểu bang!
Nhưng tạ ơn Đức Chúa Trời. Trên hết, tôi cảm nhận sự bình an. Trong hoàn cảnh đó tôi nên sợ hãi nhưng tôi đã không sợ hãi. Nơi mà Đức Chúa Trời dẫn dắt thì Ngài cũng cung ứng nhưng không chỉ là vấn đề tài chánh. Ngài cũng cung ứng sự bình an của Ngài. Đó là cách mà tôi biết chúng tôi cần phải về nhà vào dịp Lễ Giáng sinh. Bởi vì, bất chấp những lo ngại ngắn ngủi của tôi dựa trên những gì tôi có thể dự trù và nhìn thấy một cách tự nhiên, tôi biết chắc chắn 100% rằng chúng tôi đang làm theo ý muốn của Ngài. Tại sao việc để cho chúng tôi nghỉ ngơi một tháng ở Mississippi là ý muốn của Ngài? Tôi vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn. Tôi đã thấy Ngài làm một số việc, nhưng tôi đã học được rằng bạn có thể không thấy rõ tất cả những gì Chúa đang làm qua bạn tại bất kỳ thời điểm nào. Bạn chỉ tin cậy nơi Ngài. Tôi đã biết điều này. Tôi biết rằng Ngài muốn chúng tôi đi, và tôi cảm thấy không lo lắng về phương diện tài chính.
Lập kế hoạch ư! Đúng, tôi đã lên kế hoạch để tiết kiệm tiền. Vâng, tất cả các kế hoạch của tôi đều thất bại. Tuy nhiên, tôi đã tin cậy nơi Ngài. Tôi không thể giải thích được điều đó ngoại trừ việc nói rằng đó là bởi Đức Thánh Linh. Ngài duy trì đức tin của tôi. Về tự nhiên tôi thấy thật thảm họa, nhưng trong tâm linh thì tôi cảm thấy bình an. Nhiều sự bình an, ít sự sợ hãi. Ngợi khen Chúa!
À, ngay trong đêm sau khi chúng tôi đến, tôi đã nhận được một chồng thư từ dì của tôi đã được chuyển đến từ nhà bà ấy. Có rất nhiều thứ để vứt bỏ, nhưng nép mình trong đó lại là một phước hạnh bất ngờ. Đó là tấm ngân phiếu rất lớn mà sẽ cung ứng đầy đủ cho nhu cầu của chúng tôi trong suốt thời gian tôi nghỉ việc. Chúng tôi đã không mong đợi tất cả những điều đó. Chúng tôi đã không biết nó đang đến, nhưng Đức Chúa Trời đã làm.
Tóm lại, Ngài bảo đi thì chúng tôi đi. Nó không hợp lý về mặt tài chính, nhưng chúng tôi biết đó là ý muốn của Ngài, và chỉ vậy thôi, vì vậy chúng tôi đã làm theo. Chúng tôi đã bước đi trong đức tin. Nhờ lòng thương xót và ân điển lạ lùng của Ngài, chúng tôi đã bước theo Ngài trong đức tin. Đó không phải là sức mạnh của đức tin chúng tôi, mà đó là Ngài hành động trong chúng tôi. Chúng tôi chỉ đơn giản cho phép Ngài tiếp cận với tấm lòng chúng tôi và mọi phần trong cuộc sống của chúng tôi. Đổi lại, Ngài kiểm soát mọi khía cạnh. Cuối cùng tôi đã buông bỏ mọi quyền kiểm soát tài chính trong cuộc đời mình, và đến lượt Ngài tiếp quản phần đó, thật tốt hơn bao giờ hết!
Tôi cho rằng việc này dễ bị che mất tầm nhìn của chính chúng ta. Chúng ta nhìn xung quanh và không thể hình dung ra cách nào mà Chúa sẽ giải quyết chúng, nhưng Ngài luôn luôn có cách. Công việc của chúng ta là luôn tin cậy nơi Ngài, trong mọi việc. Tôi có thể viết một cuốn sách về tất cả những điều kỳ diệu mà Ngài đã làm trong cuộc đời của chúng tôi, nhưng bây giờ tôi chia sẻ cuốn sách này. Tôi đánh dấu cột mốc này trong cuộc đời của chúng tôi. Điều này sẽ mãi mãi được ghi nhớ, đó là kỳ nghỉ Lễ Giáng sinh mà Đức Chúa Trời đã chi trả mọi nhu cầu của chúng tôi
Barnabars Huỳnh
(Lược dịch theo: faithit.com)