44. Tiếp Nhận Lời Khuyên Răn
Một phân đoạn ngắn trong sách Truyền Ðạo có nói đến “một ông vua già cả mà dại, chẳng còn biết nghe lời khuyên can.”
Cũng không khó để hiểu lý do tại sao vị vua già, đặc biệt nếu ông thực sự là một người dại, lại cảm thấy không cần đến lời khuyên răn. Sau khi ông đã truyền ra mệnh lệnh trong nhiều năm ròng, có thể ông đã tạo nên một tâm lý tự tin vốn không thể chấp nhận ý nghĩ là ông nên nhận lãnh sự khuyên dạy từ người khác. Lời của ông đã trở thành luật, và đối với ông, những điều đúng là đồng nghĩa với ý muốn của ông và những điều sai có nghĩa là những điều đi ngược lại những gì ông muốn. Chẳng bao lâu sau, tư tưởng cho rằng không có một ai đủ thông minh hay đủ tốt để khuyên can mình sẽ dễ dàng đi sâu vào tâm trí ông.
Không kể đến quá trình đạo đức đã đưa ông đến tình trạng cứng lòng của mình, hồi chuông đã được rung lên để cảnh báo ông. Xét về chi tiết, ông là một người hư mất. Thân xác héo hon, già cỗi của ông vẫn còn đó giống như một loại mồ mả có thể di chuyển được làm chỗ ở cho một linh hồn đã chết. Hy vọng đã mất từ lâu. Ðức Chúa Trời đã lìa bỏ ông trong tính tự phụ tai hại của mình. Và rồi chẳng bao lâu sau ông cũng sẽ chết về phần xác, và ông chết cái chết của một kẻ dại dột.
Tình trạng tấm lòng bác bỏ sự khuyên răn là đặc trưng của dân Y-sơ-ra-ên qua nhiều thời kỳ khác nhau trong lịch sử của họ, và những thời kỳ này luôn luôn kéo theo sự đoán phạt. Khi Ðấng Christ đến với người Do Thái, Ngài thấy họ đã chìm ngập trong sự tự tin ngạo mạn đến độ không thèm chấp nhận sự khiển trách. “Chúng tôi là dòng dõi Áp-ra-ham,” họ đáp cách lạnh lùng khi Ngài phán với họ về tội lỗi và nhu cầu cần sự cứu rỗi của họ. Người dân bình thường đã nghe Ngài và ăn năn, nhưng những thầy tế lễ người Do Thái đã làm vương làm tướng quá lâu để có thể sẵn sàng từ bỏ địa vị đầy dẫy đặc quyền của họ. Giống vị vua già, họ đã quen với việc lúc nào cũng được coi là đúng. Quở trách họ tức là lăng mạ họ. Họ không chấp nhận sự khiển trách.
Các Hội Thánh và những tổ chức Cơ Ðốc đã cho thấy khuynh hướng rơi vào cùng một sai lầm vốn đã hủy diệt Y-sơ-ra-ên: đó là
Sự bất khả trong việc tiếp nhận lời khuyên.
Sau một thời gian phát triển và công việc thành công, tâm lý của sự tự khen giết chết người lộ diện. Sự thành công tự bản thân nó trở thành nguyên nhân của thất bại sau đó. Những nhà lãnh đạo đi đến chỗ xem mình như là người duy nhất thật được Ðức Chúa Trời lựa chọn. Họ là những đối tượng rất đặc biệt của đặc ân thiêng liêng; thành công của họ đủ làm bằng chứng cho thấy điều đó. Vì thế họ phải đúng, và bất cứ ai cố khuyên giải họ điều gì đều bị gạt phăng như một người lăng xăng quấy rầy, không có đủ thẩm quyền, là những người đáng lẽ ra phải xấu hổ vì dám chê bai những điều tốt hơn nơi họ.
Nếu có bạn nào tưởng rằng tôi đang chơi chữ thì hãy thử tìm đến một nhà lãnh đạo tôn giáo nào đó mà kêu gọi ông ta chú ý đến chỗ yếu đuối và tội lỗi trong tổ chức của mình xem sao. Bạn đó chắc chắn sẽ bị tống khứ đi ngay, bằng cách này hay cách khác, và nếu bạn vẫn kiên trì ở lại đó, bạn sẽ phải đối mặt với những bản báo cáo và thống kê chứng minh rằng bạn sai lầm nghiêm trọng và hoàn toàn ở ngoài vòng trật tự. “Chúng tôi là dòng dõi Áp-ra-ham” sẽ là chủ đề của lời biện hộ. Và ai mà lại cả gan phê phán gay gắt dòng dõi Áp-ra-ham?
Những người nào đã bước vào một trạng thái không còn có thể tiếp nhận lời khuyên răn thì những người đó hoàn toàn không có được lợi ích gì từ những lời cảnh báo này. Sau khi một người đã bước qua vách núi thẳng đứng, chúng ta chẳng còn có thể làm được gì nhiều cho người ấy; nhưng chúng ta có thể lắp đặt những bảng báo hiệu dọc đường đi để ngăn ngừa người tiếp theo sẽ sa xuống vực. Ðây là một vài báo hiệu:
1. Ðừng bảo vệ Hội Thánh hay tổ chức của bạn bằng cách chống lại sự phê bình, chỉ trích. Nếu sự phê phán đó là điều sai trật, nó cũng chẳng có hại gì. Nếu nó đúng, bạn cần phải lắng nghe và làm một điều gì đó để khắc phục cái chưa tốt.
2. Ðừng quan tâm đến những gì bạn đã hoàn thành được, nhưng hãy lưu tâm đến những cái bạn đã có thể hoàn thành được nếu bạn vâng theo Ðức Chúa Trời một cách hoàn toàn. Thật tốt hơn khi nói (hay cảm thấy) rằng, “Chúng tôi là đầy tớ vô ích; điều chúng tôi đã làm là điều chắc phải làm.”
3. Khi bị khiển trách, đừng chú ý đến người khiển trách. Ðừng hỏi liệu người khiển trách là bạn hay kẻ thù của bạn. Một kẻ thù thường có tác dụng lớn hơn trong việc khiển trách hay phê bình so với một người bạn vì họ không bị ảnh hưởng bởi sự thông cảm hay đồng cảm.
4. Hãy giữ lòng bạn rộng mở trước sự sửa trị của Ðức Chúa Trời và sẵn sàng tiếp nhận sự sửa phạt của Ngài bất luận ai là người cầm roi. Tất cả những thánh nhân vĩ đại đều đã học biết tiếp nhận sự sửa dạy trong ân điển – và đó có thể là một lý do tại sao họ lại là những thánh nhân vĩ đại.