Ban Biên Tập trân trọng giới thiệu sách “Kinh Ngạc Bởi Quyền Năng Của Thánh Linh,” nguyên tác “Surprised by The Power of The Spirit” do Eliezer David Paul lược dịch một số chương. Đây là một cuốn sách rất giá trị của Tiến Sỹ Jack Deer, nguyên Giáo sư Cựu Ước của Viện Thần Học Dallas (Dallas Theological Seminary).
Jack Deer theo dòng thần học cho rằng các phép lạ và các ân tứ Thánh Linh siêu nhiên đã hầu như là chấm dứt sau khi toàn bộ Kinh Thánh Cựu và Tân ước đã được hình thành. Với quan điểm này, ông càng không thể chấp nhận những vấn đề sâu xa hơn nữa như là đầy dẫy Thánh Linh và báp-tem Thánh Linh của dòng thần học ân tứ (Charismatic Theology).
Nhưng có một biến động sâu xa xảy ra trong đời sống của ông khi ông bắt đầu suy gẫm Kinh Thánh với một cái nhìn tươi mới. Ông khám phá ra rằng những lập luận của ông chống lại những ân tứ siêu nhiên đã dựa trên những thiên kiến và sự thiếu vắng những kinh nghiệm cá nhân hơn là dựa trên Kinh Thánh. Ngay khi ông chuyển đổi thái độ từ nghi ngờ sang tìm kiếm, Đức Thánh Linh tỏ bày cho ông biết về Ngài trong những cách tươi mới và kinh ngạc.
Trong cuốn sách này, ông cung ứng những điều Kinh Thánh bày tỏ bảo vệ mạnh mẽ về lời của Đức Thánh Linh và mục vụ cầu nguyện chữa lành cho ngày nay. Ông diễn tả một số trường hợp chữa lành kỳ diệu hoặc nhận tiếng phán của Chúa một cách lạ lùng. Ông cũng đưa ra những lời khuyên về sự sử dụng các ân tứ Thánh Linh trong hội thánh.
Sách giúp chúng ta:
1. Khám phá lý do thật khiến nhiều Cơ đốc nhân không tin vào những ân tứ có tính phép lạ,
2. Đối phó với những sự lạm dụng các ân tứ,
3. Đối thoại với quan điểm cho rằng các phép lạ chỉ là tạm thời trong một khoảnh không gian nào đó.
4. Hiểu được tại sao Đức Chúa Trời vẫn tiếp tục chữa lành.
Sách được viết bằng một lối văn cho quần chúng, với sự cẩn trọng của một ‘học giả,’ nhưng thật sống động với những kinh nghiệm cá nhân.
Ban Biên Tập sẽ phối hợp với những người dịch để đưa từng phần của sách này lên mục “Lẽ Đạo Và Niềm Tin” của trang mạng.
(tiếp theo phần 3)
Khi tôi theo dõi tất cả những điều xảy ra với cô ấy, tại sao tôi dám chắc đó là một tà linh đang vận hành? Bởi vì người phụ nữ này sẽ không bao giờ hành động như vậy trước đám đông hoặc làm bất cứ một điều gì gây xấu hổ như thế. Cô ấy không phải là người xu hướng ân tứ. Không có khả năng nào cô ấy học được cách hành xử như thế. Sau đó cô ấy kể với tôi rằng một sức mạnh đã “bước vào” và nắm lấy cô ấy, và cô ấy bất lực trong việc kiểm soát nó. Chỉ có danh của Chúa Giê-xu mới kiểm soát nó được.
Trong khi tôi quan sát cô bị vật vã, tôi đã nghĩ đến tất cả những năm tháng phí công mà cô ấy đã trải qua trong tâm vấn Cơ Đốc mà không có bất kỳ cải thiện đáng kể nào. Cô đã theo những hướng dẫn thuộc linh từ các mục sư của mình và thậm chí đôi khi còn nhận được sự phán xét của các mục sư của mình. Mặc dù cô cầu nguyện và đọc Kinh Thánh một cách trung tín, nhưng cô ấy đã không cải thiện được gì nhiều, và đây là lý do đơn giản; có một quyền lực của ma quỷ đằng sau những trầm cảm và những nỗi sợ hãi của cô ấy.
Tôi cảm thấy nước mắt chảy xuống đôi má của mình khi tôi nhận ra biết bao tổn hại mà những vị mục sư kiêu ngạo như tôi đã gây ra cho con cái Chúa. Đôi khi chúng ta cho rằng mình biết nguyên nhân của những đau đớn hoặc trầm cảm của một người. Nếu họ chỉ làm theo những đơn thuốc thuộc linh của chúng ta, họ sẽ khỏe hơn. Nhưng khi họ cố gắng làm theo lời khuyên của chúng ta và không nhận được kết quả, chúng ta tức giận với họ. Tôi nghĩ về tất cả những lời khuyên tệ hại mà tôi đã khuyên người phụ nữ yêu quý này, và tất cả những năm tháng tâm vấn mục vụ chuyên nghiệp mà cô đã phải trải qua. Tôi nhận ra rằng chúng tôi những mục sư và những cố vấn thật ngu ngốc. Bạn không thể “tư vấn” cho ma quỷ ra khỏi một người. Và ma quỷ cũng không ra khỏi một người khi họ nhận lời khuyên của bạn và sống có kỷ luật hơn. Ma quỷ chỉ xuất ra khỏi một người bởi quyền năng của huyết Đấng Christ. Cho đến khi John White đến, không một mục sư nào hay cố vấn nào của cô đã có sự phân biệt để nhận ra nguyên nhân gốc rễ của chứng trầm cảm của Linda, nên Linda đã “chịu đựng đau khổ rất nhiều trong tay các thầy thuốc của mình.”
Ngay lúc đó, lần đầu tiên tôi có thể chắc chắn, Chúa đã phán với tôi. Tôi nghe những lời này không phải bằng tiếng phán vật lý, nhưng rõ ràng là những từ ngữ nghe được, “Ngươi là một kẻ lừa dối và là một kẻ thao túng, và ngươi chỉ đang chơi đùa trong hội thánh mà thôi.”
Chỉ cần nghĩ đến những từ ngữ này thôi cũng đủ khó nghe lắm rồi, nhưng chúng không khó nghe vào ngày đó. Những gì tôi nghe không phải là một sự định tội, mà là một lời mời gọi. Bằng cách nào đó, tôi biết rằng mình đang ở một ngã tư trong đời sống mình, và cách tôi đáp ứng lại với tiếng phán đó sẽ đặt ra một hướng hoàn toàn mới cho cuộc đời của tôi. Tôi sẽ hoặc là tiến đến chổ gần gũi hơn với Chúa hoặc xa cách Ngài hơn. Tôi chỉ đơn giản nói, “Vâng, Chúa ơi”
Câu nói, ‘Vâng’, đơn thành đó là sự khởi đầu của việc học lại một lần nữa ý nghĩa của việc trở nên giống như một đứa trẻ trong vương quốc của Đức Chúa Trời. Chúng ta không chỉ trở nên giống như những đứa trẻ để bước vào vương quốc thiên đàng (Ma-thi-ơ 18:3), nhưng chúng ta phải tiếp tục trong sự khiêm nhường như một đứa trẻ nếu chúng ta muốn tiến bộ trong vương quốc thiên đàng (Ma-thi-ơ 18:4). Khi tôi nói, ‘vâng’, tôi đồng ý với sự đánh giá của Đức Chúa Trời về phẩm hạnh và chức vụ của tôi. Tôi đã vượt qua ngưỡng cửa của một sự ăn năn mà có thể trở nên rất ý nghĩa đến nỗi cuối cùng nó sẽ phá vỡ chuỗi những thành kiến ngạo mạn nhất của tôi về đời sống và chức vụ Cơ-đốc. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy một dây xích nặng nề nào rơi xuống vào lúc đó. Thay vào đó, tôi cảm thấy như một đứa trẻ nhỏ được Cha bày tỏ một con đường tuyệt vời hơn.
Sáng hôm sau là Chúa nhật. Tôi tỉnh dậy trong trạng thái bị sốc. Hội thánh của chúng tôi bị một con quỷ thăm viếng. Tôi tự hỏi nó có thể làm gì cho những người tham dự vào sáng Chúa nhật này. Nhưng hơn thế nữa, tôi tự hỏi những cuộc tranh chấp và chia rẽ nào có thể nảy sinh đây. Tôi càng tự hỏi, sợ hãi càng hãm ép tôi. Tôi không chắc lắm liệu mình có muốn có một chức vụ mới liên quan đến cầu nguyện chữa lành trong hội thánh nếu điều đó có nghĩa là mọi người sẽ có thể chạy theo cảm xúc và ma quỷ sẽ biểu lộ ra.
Rồi tôi làm một điều mà một nhà thần học được huấn luyện sẽ không bao giờ làm. Tôi ngồi xuống ghế, mở Kinh Thánh ra cách ngẫu nhiên, và bắt đầu đọc. Tôi biết việc đọc Kinh Thánh như thế rõ lắm. Tôi đã bài xích những người mong đợi Đức Chúa Trời phán với họ qua một phần kinh thánh ngẫu hứng, một loại “học Kinh Thánh theo kiểu đánh bạc”. Lẽ ra tôi nên dùng thánh kinh phù dẫn và tra cứu tất cả các đoạn kinh thánh nói về sự sợ hãi, nhưng tôi đã không làm như vậy. Tôi chỉ mở Kinh thánh ra và cầu xin Đức Chúa Trời phán với tôi.
Đoạn kinh thánh tôi mở ra là Lu-ca chương tám, và đôi mắt tôi ngay lập tức dán vào câu thứ hai mươi sáu. Đó tất nhiên là câu chuyện của người bị quỷ ám tại Ghê-sa-rê. Tôi đọc toàn bộ câu chuyện tuyệt vời về cách Chúa Giê-xu đuổi quỷ ra khỏi người đàn ông này và thể nào ông được phục hồi trí khôn. Rồi tôi đọc đến câu 37, “Tất cả dân chúng quanh miền Giê-ra-sê xin Đức Chúa Giê-xu lìa khỏi họ, vì họ quá sợ hãi. Vậy Ngài xuống thuyền trở về.” Tôi đang sắp làm việc mà những người tại Ghê-sa-rê đã làm.
Trong lòng thương xót lớn lao, Chúa Giê-xu Christ đã viếng thăm Hội thánh của chúng tôi. Ngài đã sai Thánh Linh đến để thôi thúc chúng tôi xưng tội và phơi bày những đồn lũy tiềm ẩn của ma quỷ để thêm sức và chữa lành chúng tôi. Và bây giờ tôi sắp sửa yêu cầu Ngài phải ra đi vì tôi sợ phản ứng của một số người. Tôi ăn năn ngay và cầu xin Chúa tha thứ cho tôi. Tôi nói với Chúa rằng bất cứ lúc nào Ngài muốn xử lý ma quỷ trong hội thánh của chúng tôi, Ngài cứ tự do làm điều đó.
Sau khi hội nghị kết thúc, tất cả các trưởng lão và mục sư đồng ý rằng chúng tôi nên bắt đầu cầu nguyện thường xuyên cho người bệnh trong hội thánh. Khi kết thúc các buổi nhóm, chúng tôi chỉ đơn giản mời bất kỳ người nào muốn tiếp nhận Chúa Giê-xu Christ làm Đấng Cứu Rỗi hoặc muốn cầu nguyện cho nhu cầu thuộc linh, thể chất hoặc tài chính tiến lên phía trước. Chúng tôi không có ý định gia nhập phong trào ân tứ. Chúng tôi chỉ muốn làm trọn mạng lệnh của Kinh Thánh trong Gia-cơ 5:14-16:
“14 Có ai trong anh em đau ốm chăng? Người ấy hãy mời các trưởng lão Hội Thánh đến; họ sẽ nhân danh Chúa cầu nguyện và xức dầu cho người bệnh. 15 Sự cầu nguyện bởi đức tin sẽ cứu người bệnh, Chúa sẽ đỡ người ấy dậy; nếu người bệnh có phạm tội, cũng sẽ được tha. 16 Vậy, hãy xưng tội cùng nhau và cầu nguyện cho nhau, để anh em được lành bệnh. Lời cầu nguyện của người công chính có năng quyền và rất linh nghiệm.”
Chúng tôi cho hội thánh của chúng tôi biết rằng kể từ bây giờ chúng tôi sẽ áp dụng phân đoạn kinh thánh này trong các buổi nhóm cũng như trong các cuộc hẹn tư vấn riêng tư của chúng tôi. Từ bây giờ, các trưởng lão và các mục sư của hội thánh sẽ sẵn sàng ghé thăm nhà bất cứ khi nào được gọi và sẽ cầu nguyện cho người bệnh trong nhà của họ. Tất nhiên, chúng tôi luôn sẵn sàng làm điều này, nhưng bây giờ chúng tôi thực sự khuyến khích mọi người tuân theo phân đoạn kinh Thánh trên. Chúng tôi cũng cho mọi người biết rằng khi họ đến để được tư vấn, chúng tôi sẽ rất vui không chỉ khuyên bảo họ mà còn đặt tay trên họ và cầu nguyện cho họ theo sự hướng dẫn của Tân Ước.
Ngay sau khi chúng tôi bắt đầu cầu nguyện cho những người ở nơi công cộng trong các buổi nhóm, một phụ nữ trong hội thánh của chúng tôi tên là Ruth Gay đã gọi điện cho tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy bị chứng phình mạch, và vào thứ Tư cô ấy phải vào bệnh viện để chụp x quang mạch máu lần thứ hai. (Chứng phình động mạch là tình trạng phình mạch máu cục bộ do sự suy yếu của thành mạch. Phình mạch xảy ra với bất cứ mạch máu nào, nhưng vỡ phình mạch của động mạch chủ hoặc động mạch não thường dẫn đến tử vong.) Vào ngày thứ năm, các bác sĩ sẽ phẩu thuật để giúp cải thiện tĩnh mạch của cô. Cô ấy nhờ chúng tôi đến nhà cô ấy vào tối thứ Hai và cầu nguyện cho cô ấy. Vào tối thứ Hai, Leesa, Joyce Smeltzer (vợ của John Smeltzer, một trong những mục sư của chúng tôi), và tôi đến nhà của Rub Gay để cầu nguyện cho cô ấy. Ruth sống một mình và dường như bị cả gia đình bỏ rơi. Cô cảm thấy cô độc, chán nã, và sợ hãi về cuộc phẫu thuật sắp xảy ra của mình. Khi ba chúng tôi vào nhà cô ấy vào tối thứ Hai, chúng tôi có thể cảm nhận được sự ảm đạm vây quanh cô ấy. Chúng tôi đã nói chuyện với cô ấy một lát, và sau đó chúng tôi đặt tay lên đầu cô ấy và xin Chúa cất đi bệnh phình mạch của cô. Chúng tôi đã cầu nguyện rất nhẹ nhàng, đặc biệt cầu xin Đức Chúa Trời chữa lành chứng phình mạch của cô ấy một cách siêu nhiên. Chúng tôi không quở trách bất kỳ tà linh nào, hoặc la hét, hoặc làm ầm lên trong sự phấn khích mang tính tôn giáo. Chúng tôi đã không cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn tay của các bác sĩ. Chúng tôi cầu xin Chúa dùng chính tay Ngài để chạm vào mạch máu này và cất đi chứng phình mạch.
Không ai trong chúng ta nghe Chúa phán trực tiếp tối hôm đó, và cũng không thấy những dấu hiệu hay sự biểu lộ siêu nhiên nào. Tuy nhiên, khi rời khỏi nhà, tất cả chúng ta đều có cảm nhận rằng Chúa đã chữa lành cho Ruth. Chúng tôi đã không nói điều này với cô ấy, nhưng dù sao chúng tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của Chúa ở đó. Sáng Thứ Tư tôi nhận được một cú điện thoại từ Ruth. Cô ấy vừa chụp x quang mạch máu lần thứ hai xong. Giọng cô yếu đến nỗi tôi hầu như không thể nghe tiếng cô ấy. Cô ấy nói, “Jack, tôi đã được lành!”
“Gì cơ?”
“Tôi đã được lành!”
“Cô đang đùa đấy à!”
“Không, đó là sự thật.”
“Phình động mạch đã biến mất.”
“Bác sĩ của cô đã nói gì?”
“Ông ta nói tôi đã được chữa lành. Một y tá mới đến vào sáng nay và nói với tôi rằng đó là một phép lạ.”
“Cô đã hỏi bác sỹ của cô xem có lời giải thích nào cho trường hợp này không?”
“Ông ấy không thể giải thích được. Ông nói với tôi rằng chứng phình động mạch không bao giờ biến mất. Chúng phải được điều chỉnh bằng phẫu thuật. Tôi hỏi ông, ông có đã từng thấy điều này trước đây chưa và ông ta trả lời “chưa bao giờ thấy.” Ông nói, “Tôi không có lời giải thích nào cho trường hợp này, nhưng cô đã được chữa lành.”
Đây là lần đầu tiên người bệnh được chữa bệnh qua chứng thực của y học đã xảy ra trong hội thánh của chúng tôi. Đức Chúa Trời đã tỏ lòng thương xót lớn lao của Ngài đối với một đứa con của Ngài, đang sống trong cô đơn, chán nản và sợ hãi. Chúng tôi tiếp tục cầu nguyện cho người bệnh trong hội thánh của chúng tôi, và chúng tôi thấy một số sự chữa lành khác về thể chất và cảm xúc. Chúng tôi cũng thấy một số biểu lộ của ma quỷ, mặc dù không phải trong một buổi nhóm đông người.
Trong cuộc phiêu lưu mới của tôi với Chúa, lần đầu tiên Kinh Thánh đã gây bất ngờ cho tôi, và sau đó Thánh Linh lại gây bất ngờ cho tôi nữa. Nhưng đây chỉ là một khởi đầu.
(còn tiếp)