Vâng, chúng ta NÊN đặt câu hỏi về khoa học.
Một trong những điều kỳ lạ hơn hết mà chúng ta đã bị bức thực trong hai năm qua là câu thần chú rằng chúng ta không được đặt câu hỏi về khoa học. Cho dù đó là các quan chức y tế không được tuyển chọn ở Úc, hay những người như Anthony Fauci ở Hoa Kỳ, hoặc các cơ quan như CDC, WHO và những người khác, chúng tôi đã được nói đi nói lại rằng những gì họ nói với chúng tôi là phúc âm, và chúng tôi phải không thắc mắc bất kỳ tuyên bố nào của họ.
Nhưng tất nhiên khoa học là tất cả về việc đặt câu hỏi, và đặt ra nhiều câu hỏi hơn. Như Albert Einstein đã nói: “Điều quan trọng là không ngừng đặt câu hỏi.” Khi mọi người lấp lửng nói với bạn rằng “khoa học đã ổn định” và chúng ta không nên đặt câu hỏi về “sự đồng thuận khoa học” mà họ đang thúc đẩy tuyên truyền, thì đó không phải là khoa học.
Điều này đúng trong rất nhiều lĩnh vực, có thể là “khoa học khí hậu” hoặc “khoa học sinh động”. Khi Thomas Kuhn đưa nó vào tác phẩm đột phá năm 1962 của mình, Cấu Trúc Của Các Cuộc Cách Mạng Khoa Học, các mô hình mới xuất hiện dẫn đến việc đặt ra những câu hỏi mới về dữ liệu cũ. Và dữ liệu mới có thể phát sinh, thách thức các kết luận cũ. Vì vậy, khoa học là một quá trình liên tục, bao gồm – hy vọng là – sự tự điều chỉnh.
Nhưng chúng ta thường bị bắt nạt phải im lặng khi nói đến bất cứ điều gì ai đó từ cộng đồng khoa học phát biểu, làm như là những tuyên bố của họ là không thể sai lầm, và chúng ta là những kẻ ngu dốt vì dám đặt ra những câu hỏi khó.
Không chỉ khoa học không hiểu sai, mà các nhà khoa học cũng có thể – đôi khi thậm chí rất sẵn sàng làm như thế. Chỉ vì người ta mặc áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm không có nghĩa là họ không thiên vị, đi sai lệch nghị trình, không định kiến và không bị người trả giá cao nhất mua được.
Chúng ta đã thấy điều này quá thường xuyên trong quá khứ. Hãy để tôi xem xét thêm tất cả điều này bằng cách dựa trên hai bài báo gần đây, cả hai đều xem xét ‘khoa học’ đằng sau Covid và phản ứng của chính phủ đối với nó, bao gồm cưỡng chế sức khỏe như bắt buộc đeo mặt nạ và vắc-xin cũng như các vụ khóa cửa nghiêm trọng và những thứ tương tự. Đáng quan tâm, cả hai đều trích dẫn cùng một đoạn Kinh thánh từ sách Khải huyền.
Đầu tiên, Douglas Wilson gần đây đã viết về “Người Ra Lệnh Thi Hành” (tạm dịch từ “The Madatorians” là một từ tiếng Anh mới – LND). Trong đó, ông trích một tạp chí Cơ đốc thời thượng ở Mỹ, về cơ bản nói rằng một Cơ đốc nhân tốt sẽ chích ngừa vắc xin, không có gì phải đặt câu hỏi. Trước tiên ông xem xét về chính tờ tạp chí:
Nguyên tắc thực sự phải là một nguyên tắc đơn giản. Những Cơ đốc nhân duy nhất thích ứng là chẳng quan tâm gì – bằng cách này hay cách khác – đến sự thích ứng.
Những Cơ đốc nhân tha thiết nhất về sự thích ứng là những người có mục vụ thanh niên với đầy quần jean rách, các chủng sinh với đầu đầy kẹo bông, và những bục giảng đầy thần học “tiến trình” (process theology) — tất cả những thứ có cùng ngày “bán theo” như kem chua từ năm ngoái kem chua, gần đây được phát hiện ở hàng sau trong tủ lạnh của bạn. “Tất cả những gì không phải là vĩnh cửu thì vĩnh viễn lỗi thời” (C. S. Lewis, The Four Loves).
Sau đó, ông tiếp tục xem xét “khoa học”, lập luận rằng “Kiểm duyệt không phải là tranh luận.” Ông viết:
Ai đó sẽ nói rằng tôi không phải là nhà nghiên cứu y học, và vì vậy tôi nên để các chuyên gia quyết định. Và tôi rất sẵn lòng làm điều đó nếu quyền hạn cho phép tất cả các chuyên gia nói chuyện.
Hoàn toàn đúng rằng tôi không phải là nhà nghiên cứu y học, nhưng tôi là một sinh viên của bản chất con người. Và tôi biết rằng trong một cuộc tranh luận, bên yếu thế không thực sự thích khi bên kia bắt chuyện. Họ không có câu trả lời cho những câu hỏi khó, và vì vậy họ dùng đến biện pháp cấm những câu hỏi khó. Họ không có câu trả lời cho những câu hỏi khó, vì vậy họ muốn sắp xếp để không phải trả lời bất kỳ câu hỏi khó nào. Họ chỉ muốn giành chiến thắng.
Cùng với sứ đồ Phao-lô, tôi không muốn nói theo cách tự hào (2 Cô 11:21), nhưng cũng giống như sứ đồ Phao-lô, bạn buộc tôi phải làm vậy. Tôi là đồng tác giả của hai cuốn sách giáo khoa logic, một trong số đó đã bán được 100 nghìn bản ở phía bắc….
Tôi biết nguỵ biện là gì. Tôi biết tất cả các bạn đang làm gì. Tôi biết rằng hình tròn không phải là hình vuông, tôi biết rằng mặt đường ướt sẽ không làm cho có mưa và tôi biết rằng bạn chỉ làm mất uy tín về tính chính trực của vị trí của bạn thông qua việc cấm một cuộc tranh luận thực sự. Trong một tình huống như thế này, từ chối tranh luận là từ bỏ cuộc tranh luận.
Và trong cuộc tranh luận về COVID, quan điểm đã được cho là độc quyền đã hủy bỏ cuộc tranh luận.
Bạn nói với tôi rằng vì tôi không phải là nhà khoa học nên tôi không biết bên nào có thông tin và bên nào có thông tin sai lệch. Nhưng không đơn giản như vậy. Tôi biết bên nào sẽ không để bên kia nói chuyện. Tôi biết bên nào kêu gọi đến các lập luận và bên nào kêu gọi đến một kiểu lập luận được biết như là “im lặng đi, họ đã giải thích”. Tôi biết điều đó.
Chúng tôi có thể thấy những gì bạn đang làm, bạn biết đấy. Nó là thứ làm cho đáng chú ý đến. Bạn có một bộ máy tuyên truyền của chính phủ / phương tiện truyền thông đang hoạt động trên tất cả các tầng suất, và bạn đóng cửa mọi người bất đồng chính kiến có ảnh hưởng, và sau đó, sau khi làm như vậy, bạn tuyên bố rằng không ai phản đối sự đồng thuận khoa học.
Nhưng bất kỳ ai sử dụng cụm từ đồng thuận khoa học theo cách đó sẽ không có một đáp án khi nói đến khoa học thực sự là gì. Khoa học không phải là nhà thờ thánh mẫu, với một mục lục những cuốn sách bị cấm.
Một điều tồi tệ khác mà sự kiểm duyệt làm là nuôi dưỡng và củng cố các thuyết âm mưu hoang đường. Bài báo Thích Ứng có một đoạn video nhỏ giải thích cho tất cả chúng ta lý do tại sao vắc-xin không phải là dấu hiệu của con thú.
Bây giờ, trên nền tảng hiểu biết về thời kỳ cuối cùng, tôi hoàn toàn đồng ý rằng vắc-xin không phải là dấu hiệu của con thú. Vâng, và Amen cho tất cả những điều đó. Nhưng sau đó, tất cả những tiếng nói có trách nhiệm hòa nhập, ráp nối với nhau để cùng nhau lớn tiếng đặt vấn đề về ở đâu mà ra ý tưởng rằng vắc-xin là dấu ấn của quái vật.
Ôi, tôi không biết. Có thể, về sự kiện, là lúc đó người ta sẽ không để bạn mua hoặc bán nếu không có nó (Khải huyền 13:17). Bạn biết đấy, chỉ là một ý tưởng. Nếu bạn không muốn bị nhầm với một con thú, thì hãy ngừng hành động như một con như vậy.
Và thứ hai, David Solway đã viết một đoạn quan trọng này: “Lịch sử chẳng dạy chúng ta chăng? Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc và chủ nghĩa phát xít y tế lại xuất hiện ở đây ”. Ông bắt đầu theo cách này:
Cuộc tranh cãi về COVID, không có dấu hiệu sớm kết thúc, hiện đã dồn tụ xung quanh sự bùng phát của các đột biến virus và nhu cầu tiêm hoặc tiêm bổ sung vô thời hạn, như Tiến sĩ Fauci đã quy định gần đây. Những ý tưởng phản đối thường xuyên bị làm cho mất đi sự tin cậy hoặc bị kiểm duyệt trong khi các lệnh phải vắc xin được truyền ra một cách mạnh mẽ.
Nhưng người ta có thể biết những người đã gục ngã ngay sau khi tiêm thuốc, hoặc nghiên cứu của họ cho thấy rằng vắc-xin có thể độc hại hoặc chỉ đơn thuần thúc đẩy sự xuất hiện của các biến thể thay thế như B.1.1.529 gần đây được tìm thấy ở Botswana và Nam Phi (được gọi là Omicron, hay còn gọi là Nu ).
Nhưng những chứng thực như vậy không được ghi nhận. “Tiêm chủng đã trở thành một tôn giáo sùng bái,” Tiến sĩ Christopher Shaw viết trong Lệnh Truyền Từ Những Cuộc Chiến Vắc Xin (Dispatches from the Vaccine Wars). Mọi người phải tiêm phòng.
Người dân phải phục tùng một hệ thống chính trị ngày càng chuyên quyền và chương trình làm ra những đạo luật sức khỏe của quốc gia, hay còn được gọi là COVID-zero. Đó là một hệ thống từng được gọi là chủ nghĩa phát xít y tế.
Như tạp chí The Lancet (một trong những tạp chí y khoa hàng đầu thế giới – LND) đã chỉ ra đến các vụ xét xử ở Nuremberg, quá trình tố tụng của nó gợi ý “những tác động liên quan đến các cuộc tranh luận ngày nay về đạo đức của việc nghiên cứu liên quan đến con người”.
Các vắc xin COVID chắc chắn đủ tiêu chuẩn để bị kể là như vậy; Các thử nghiệm dài hạn của vắc xin (giá trị, công hiệu và nguy hại của chúng) còn lâu mới hoàn tất, việc tiêm mRNA chưa bao giờ được thử nghiệm trên phụ nữ mang thai cũng như trên trẻ em, chúng cũng không mang lại khả năng miễn dịch kéo dài và – mặc cho những người chống lại những lời báo động này – có thể không phòng ngừa được vấn đế cơ thể của người bị nhiễm phóng ra những phần tử của những tế bào bị nhiễm.
Phiên tòa xét xử các bác sĩ Đức Quốc Xã Nuremberg, bắt đầu vào ngày 9 tháng 12 năm 1946, tiếp tục ảnh hưởng đến y học đương đại. Hậu quả của các thực hành y tế thử nghiệm trong thời kỳ Đức Quốc xã, ngoài sự tàn bạo không thể diễn tả được đối với người Do Thái và những người mà Đức Quốc Xã cho là thuộc về “dân hạ đẳng” khác, đã làm tổn thương đáng kể cho “dân số các dân tộc thiểu số… và tước đi khỏi họ hầu hết hoặc tất cả các quyền công dân.”
Hệ thống chính trị được đặt ra quy định mỗi cá nhân là thứ yếu với “tầm quan trọng được quy định đối với sức khỏe và phúc lợi của toàn xã hội,” như được minh chứng bởi Gesundheitspass Des Hauptamtes Für Volksgesundheit Der NSDAP, hay Thẻ thông hành sức khỏe, năm 1938, với sự hỗ trợ bằng những biện pháp gọi là y khoa chuyên ngành.
Thư viện Y khoa Quốc Gia cho chúng ta biết rằng hơn một nửa tổng số bác sĩ Đức đã gia nhập Đảng Quốc xã, “vượt qua số lượng kết nạp Đảng của tất cả các ngành nghề khác”. Một nghiên cứu khác nhận xét rằng sự nghiên cứu đã chuyển sang làm sáng tỏ các động lực của cộng đồng y tế đã chuyển đổi từ người chữa bệnh thành người hoạt động chính trị, các biện pháp khuyến khích bao gồm sự tôn vinh nghề nghiệp, cải thiện thu nhập và thanh trừng nghề nghiệp của những người mà đảng và chính quyền không muốn có.
Như đã luôn xảy ra, sự tiến bộ chính trị dưới lớp vỏ sức khỏe quốc gia, dẫn đến một xã hội được tiêm chủng để có chống lại sự quản trị dân chủ.
Ngày nay, ở hầu hết các nền dân chủ phương Tây, việc không có hộ chiếu vắc-xin tương đương với việc đeo huy hiệu của tình trạng kỳ thị xã hội. Không gian công cộng đã bị thu hẹp đến mức vượt quá giới hạn. Internet rối loạn và kích động dân sự là chuyện xảy ra hàng ngày. Việc chỉ điểm người khác đã trở thành một tập quán xã hội. Du lịch bị cấm đối với những người chưa được tiêm chủng. Không có tiêm chủng thì không có việc làm. Người dân đang bị sa thải mà không được bồi thường. Những người phải bỏ việc vì không chấp nhận vắc xin chưa được giải thích sáng tỏ có thể bị tước bỏ các quyền lợi hợp pháp của họ. Nhiều giao dịch thương mại được xác định bởi sự tồn tại của mã QR, như thể để xác nhận một cách mỉa mai về một tiền đề trong Kinh thánh:
16 Nó cũng khiến mọi người, cả bé lẫn lớn, giàu lẫn nghèo, tự do lẫn nô lệ đều phải có một dấu trên tay phải hoặc trên trán, 17 để không ai có thể mua hay bán được nếu không có dấu ấy, tức là tên con thú hay số của tên nó.
— Khải Huyền 13:16-17
Những nhân vật đại chúng như Noam Chomsky cho rằng những người chưa được tiêm chủng sẽ mất khả năng tiếp cận các cửa hàng thực phẩm. Các nhà báo chuyên mục đã đề xuất rằng những người không được tiêm chủng nên bị truy tố. Nước Áo vừa khóa lại 1/3 dân số, một biện pháp được thực thi bởi cảnh sát tiến hành kiểm tra tại chỗ trên đường phố. Một số quốc gia đang lên kế hoạch cho các cơ sở cách ly trông giống các trại tạm giam.
Chính quyền các bang của Úc, như Chris Queen báo cáo trên PJ Media, hiện muốn hệ thống hóa các biện pháp khẩn cấp mà họ đã thực hiện hai năm trước trong giai đoạn đầu của đại dịch và để “đưa bệnh nhân Covid vào trại cách ly”. (Trang web của Lãnh thổ phía Bắc là rõ ràng nhất).
Các quốc gia khác đang dự tính tiêm chủng bắt buộc toàn dân, giới nghiêm và đeo khẩu trang trong nhà. Nếu các nguồn tin là chính xác, Slovenia hiện đang áp dụng các hộ chiếu xăng dầu. Việc phong tỏa diễn ra trong mọi thứ ngoại trừ không nói là phong tỏa, và bắt đầu có vẻ lâu dài.
Trong tất cả những kể trên, chúng ta cần phải làm rõ hai điều: chúng ta không bao giờ được quên những bài học của lịch sử, và chúng ta không bao giờ được tin rằng khoa học đã ổn định và chúng ta phải ngậm miệng, câm miệng. Đó là công thức cho chế độ độc tài và giấc mơ của mọi bạo chúa.
Nguyễn Trọng
(Lược dịch theo: mychristiandaily.com)