Chương 3
‘Cho Đến Khi’ Lần Thứ Nhất
Cho Đến Khi Con Đa-vít Đến
“Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các nhà tiên tri và ném đá những người được sai đến với ngươi! Đã bao lần Ta muốn tụ họp con cái ngươi như gà mẹ túc con mình lại, ấp ủ dưới cánh mà các ngươi không muốn! Nầy, nhà các ngươi sẽ bị hoang phế! Vì Ta bảo các ngươi, các ngươi sẽ không thấy Ta nữa, cho đến lúc các ngươi nói: ‘Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến!” (Ma-thi-ơ 23: 37-39)
[bs-quote quote=”Hỡi con gái Giê-ru-sa-lem, hãy reo hò mừng vui! Nầy, Vua ngươi đến với ngươi; Ngài là Đấng Công Chính và ban sự cứu rỗi, khiêm tốn và cưỡi lừa, một con lừa con, là con của lừa cái.” style=”default” align=”left” color=”#1e73be” author_job=”Ma-thi-ơ 21:1-11, Xa-cha-ri 9:9″][/bs-quote]
Khi còn nhỏ, chúng tôi vẫn tổ chức Lễ Chúa nhật Lá chà là ở Hà Lan. Có những cây gậy bằng gỗ đặc biệt với thịt gà bánh mì nướng đặc biệt (hoặc chúng được cho là thịt gà trống?) trên đầu gậy. Những dải ru-băng đầy màu sắc, trứng, cam, lá và cành cây màu xanh tươi, và các bài hát đặc biệt – tất cả đều cử hành Ngày Chúa Nhật, ngày mà Chúa Giê-xu vào thành phố Giê-ru-sa-lem, cùng với đám đông đang hoan hô cổ vũ xung quanh Ngài. Y-sơ-ra-ên đã gào lên cách khải hoàn biết bao, “…Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến”. Những đám đông đông đi trước và đám đông đi theo Ngài, tay vẫy các nhánh chà là và trải áo của họ trên đường. Ngài cởi lừa, đã làm ứng nghiệm lời tiên tri của Xa-cha-ri, người đã nói, “Hỡi con gái Giê-ru-sa-lem, hãy reo hò mừng vui! Nầy, Vua ngươi đến với ngươi; Ngài là Đấng Công Chính và ban sự cứu rỗi, khiêm tốn và cưỡi lừa, một con lừa con, là con của lừa cái.” (Ma-thi-ơ 21:1-11, Xa-cha-ri 9:9).
Dân cư Giê-ru-sa-lem tràn đầy hi vọng lớn. Điều rõ ràng là mọi người đều biết rằng Chúa Giê-xu là dòng dõi của Vua Đa-vít, bởi vì trong những dịp khác, dân chúng đã gọi Ngài là “Con của Đa-vít”. Người ăn mày gần thành Giê-ri-cô kêu lên: “…Lạy Giê-xu, Con vua Đa-vít, xin thương xót con” (Luca 18:38). Nhưng có lẽ họ không biết rằng Ngài là con của Đa-vít qua hai dòng dõi. Một là dòng mẹ Ma-ri của Ngài, dòng kia là dòng của cha nuôi, Giô-sép. Một dòng thẳng xuống từ Sa-lô-môn (Ma-thi-ơ 1:7), người lên ngôi sau khi cha của ông, là Đa-vít qua đời, trong khi dòng khác đi qua Na-than (Lu-ca 3:31), là một trong những người con trai khác của Đa-vít (1 Sử kí 3:5; 14:5), thậm chí Na-than là người lớn tuổi nhất, là người có thể là anh cả của Sa-lô-môn, nhưng đã không có sự lựa chọn của Đức Chúa Trời để làm vua (2 Sa-mu-ên 12:24; 1 Các vua 1:28-31; 2:1-4).
Sa-lô-môn là vua cuối cùng cai trị một nước Y-sơ-ra-ên thống nhất (Nê-hê-mi 13:26, 1 Các Vua 11:1-8). Sau ông, đất nước được chia thành hai vương quốc, một nước gồm mười bộ tộc (Y-sơ-ra-ên) và nước kia hai bộ tộc khác (Giu-đa). Y-sơ-ra-ên sống ở vùng Sa-ma-ri và đã có thành phố Sa-ma-ri làm thủ đô của họ. Giu-đa ở trong vùng Giu-đê với Giê-ru-sa-lem là thủ đô. Tên của Na-than, con của Đa-vít, xuất hiện trong dòng dõi của bà Ma-ri, và tên của Sa-lô-môn trong dòng dõi của Giô-sép.
Nhưng một trong những người cháu của Đa-vít trong dòng dõi của Giô-sép có một người tên là Giê-cô-nia, mà Giê-rê-mi đã nói tiên tri về người: “Đức Giê-hô-va phán thế nầy: “Hãy ghi nhận người nầy như là kẻ tuyệt tự, Một người cả đời không thành đạt; Vì cả dòng dõi nó không một ai thành đạt, Được ngồi trên ngai Đa-vít Và cai trị trong Giu-đa nữa.” (Giê-rê-mi 22:30). Bởi vì Lời của Đức Chúa Trời đáng tin cậy và không thể bị phá bỏ, rõ ràng là không ai trong số những người con của Giê-cô-nia lại ngồi trên ngai của Ða-vít nữa, mặc dù họ có thể truy nguyên tổ tiên của mình cho đến Sa-lô-môn và Đa-vít. Vì vậy, mặc dù người Do Thái có thể đã cho rằng Chúa Giê-xu có quyền hợp pháp đối với ngôi Đa-vít, tổ phụ Ngài qua người cha nuôi là Giô-sép, nhưng dòng dõi đó đã bị chặn bởi những lời tiên tri của Giê-rê-mi. Chúa Giê-xu không thể là con ruột của Giô-sép; Nếu Ngài đã là con ruột, điều đó có thể gây ngăn trở, vì việc Ngài tiếp cận ngai của Đa-vít sẽ bị ngăn chặn. Nhưng, qua bà Ma-ri, mẹ ruột của Ngài, Ngài đã có quyền tiếp cận ngôi vua như là một hậu duệ của Na-than!
[bs-quote quote=”Chẳng phải tiên tri Êsai đã không nói tiên tri rằng một trinh nữ sẽ thụ thai và sinh một con trai được gọi là Em-ma-nu-ên, Đức Chúa Trời ở với chúng ta hay sao?” style=”style-16″ align=”left” color=”#f9c022″][/bs-quote]
Dĩ nhiên, còn có những lý do khác tại sao Chúa Giê-xu không thể là con ruột của Giô-sép. Ngay từ khi bắt đầu sáng tạo, há Chúa đã không nói rằng từ dòng dõi của người nữ Đấng Cứu Thế sẽ được sinh ra, để nghiền nát đầu của con rắn hay sao (Sáng thế ký 3:15)? Chẳng phải tiên tri Êsai đã không nói tiên tri rằng một trinh nữ sẽ thụ thai và sinh một con trai được gọi là Em-ma-nu-ên, Đức Chúa Trời ở với chúng ta hay sao (Êsai 7:14, Ma-thi-ơ 1:23)? Việc Chúa Giê-xu cần phải đứng ngoài dòng dõi tội lỗi của A-đam là điều nhất thiết. Bởi vì Ngài sẽ ra từ dòng dõi Giô-sép nếu như Ngài là con trai của Giô-sép về mặt sinh lý tự nhiên. (Đó là một ý thú vị phải không nào? A-đam đã ăn trái cấm, do Ê-va trao cho ông, và chỉ khi đó tội lỗi mới bước vào thế giới. Nhưng Ê-va đã hái lấy và ăn trước mà! Phao-lô nói rằng bà đã bị con rắn lừa gạt (2 Cô-rinh-tô 11:3, 1 Ti-mô-thê 2:14), nhưng do hành động của A-đam mà tội lỗi đã bước vào thế gian (Rôma 5:12-19). Rõ ràng ông biết mình đang làm gì và phải chịu trách nhiệm.) Dù sao đi nữa, (Rôma 5:12-14, Hê-bơ-rơ 4:15, Hê-bơ-rơ 9:14), Chúa Giê-xu chính Ngài không hề phạm tội, đã trở nên Chiên Con không tì vết, là Đấng tiếp lấy các tội lỗi của thế gian trên chính mình Ngài (Giăng 1:29, 36).
Hơn nữa, để ngồi trên ngai của Đa-vít, tổ phụ Ngài, và cai trị Gia-cốp (Y-sơ-ra-ên) với một Nước mà sẽ không bao giờ chấm dứt (Luca 1:32-33) – đó là điều thiên sứ Gáp-ri-ên đã hứa với Ma-ri – Ngài phải ở ngoài dòng dõi ruột thịt của Giô-sép, vì cớ Giê-cô-nia. Tuy nhiên, ngay cả khi phép lạ về sự ra đời của Ngài qua người nữ đồng trinh không được biết đến đối với những người Do Thái đồng hương của Ngài, Ngài đã có mọi quyền hợp pháp đối với ngôi vua của tổ phụ mình, Đa-vít, qua cha nuôi của Ngài, Giô-sép, người đã nhận Ngài làm con trai hợp pháp của ông.
Thêm những lời tung hô
Sứ đồ Ma-thi-ơ nói với chúng ta rằng đám đông đi theo Chúa Giê-xu khi Ngài cỡi con lừa (con vật của sự hòa bình) vào Giê-ru-sa-lem, chứ không phải trên lưng ngựa (trong những ngày đó ngựa được coi là một con thú của chiến tranh) đã hét lên: “Hô-sa-na Con của Đa-vít! Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến! Hô-sa-na trên nơi chí cao!” (Ma-thi-ơ 21:9).
Trong Lu-ca, tiếng kêu la là “Chúc tụng Vua nhân danh Chúa mà đến!” (Lu-ca 19:38). Lu-ca cũng báo cáo rằng “Khi đến gần, nhìn thấy thành phố, Đức Chúa Giê-xu khóc về nó và phán: “Ước gì, ngay hôm nay, ngươi biết được những điều làm cho ngươi bình an! Nhưng bây giờ những điều ấy bị che khuất khỏi mắt ngươi” (Lu-ca 19: 41-42). Khi có gì đó bị che khuất khỏi mắt của bạn, bạn không thể nhìn thấy nó. Đó là lý do tại sao Chúa Giê-xu đang khóc. Chúa Giê-xu nhìn xa khỏi đám đông cổ vũ xung quanh Ngài: “Vì sẽ có ngày, ngươi sẽ bị quân thù đắp lũy, bao vây và siết chặt bốn bề. Họ sẽ tiêu diệt ngươi và con cái ở giữa ngươi nữa. Họ sẽ không để cho hòn đá nầy chồng trên hòn đá kia, vì ngươi không biết thời điểm mình được thăm viếng.” (Lu-ca 19:43-44).
Chúa Giê-xu biết rằng con đường đến thập tự giá là lối Ngài vào Giê-ru-sa-lem, không phải là đường lên ngai của Đa-vít, tổ phụ Ngài. Ngài biết rằng Ngài sẽ tự giao phó mạng sống của Ngài (Giăng 10:17-18) để Chúa Bình An có thể thiết lập hòa bình thật sự giữa Đức Chúa Trời và con người bằng cách loại bỏ khối tội lỗi. Ngài biết điều này phải xảy ra trước tiên, trước khi Ngài có thể đưaVương quốc tới. Nhưng Ngài cũng biết rằng một ngày nào đó trong tương lai, đám đông ở Giê-ru-sa-lem sẽ lại hét lên, “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến”. Trong mắt của Ngài, Ngài nhìn thấy cây thập giá trước tiên, rồi sự phục sinh và sự thăng thiên, sau đó là sự sụp đổ khủng khiếp của thành Giê-ru-sa-lem, sự tàn phá Đền thờ vào năm 70 bởi quân La Mã, và sau đó gần hai ngàn năm trong đó người Do Thái bị tản lạc khắp nơi trên thế giới – và sau đó … một lần nữa, Thành phố Jerusalem, lại là một nhà nước Do Thái, và một lần nữa Ngài sẽ trở lại trong chiến thắng khải hoàn, một lần nữa sẽ có tiếng la hét, “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến”. Ngài đã phán, “Vì Ta bảo các ngươi, các ngươi sẽ không thấy Ta nữa, cho đến lúc các ngươi nói: ‘Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến!” Nhưng Ngài đã KHÔNG nói,”Từ bây giờ trở đi các ngươi sẽ KHÔNG BAO GIỜ gặp lại TA nữa”. Y-sơ ra-ên sẽ không gặp lại Ngài nữa CHO ĐẾN KHI họ chào đón Ngài như là Con trưởng của Đa-vít, người sẽ lên ngôi của tổ phụ Ngài là Đa-vít ở Giê-ru-sa-lem: “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến!” (Ma-thi-ơ 23:39). ‘Baruch haba là Shem Adonai!’ Một ngày nào đó sẽ xảy ra. Một ngày kia, Ngài sẽ trị vì giữa Gia-cốp, Y-sơ-ra-ên, như thiên sứ Gáp-ri-ên đã loan báo và hứa hẹn.
Chúng ta không nên ‘thuộc linh hóa” lời hứa này. Điều này không đề cập đến một triều đại thuộc linh, ở trên trời. Sau khi Ngài lên thiên đàng, Ngài đã không tiếp cận Đa-vít, tổ phụ của mình trên thiên đàng và nói: “Với tất cả sự tôn trọng, tổ phụ Đa-vít ơi, ta cần ngồi trên ngai vàng của ông tại đây trên thiên đàng để bây giờ trị vì Gia-cốp, trên ngôi của ông, vậy xin ông hãy xuống đi”. Sau khi thăng thiên, Ngài có quyền năng và thẩm quyền trên trời và dưới đất, và Ngài ngồi với Cha Ngài, Đức Chúa Trời vĩnh cửu, trên ngôi của Cha (Ma-thi-ơ 28:18-20, Khải Huyền 3:21, 4:2-3, 5: 6-7). Nhưng khi Ngài trở lại, Ngài sẽ ngồi trên ngôi của Đa-vít, tổ phụ của Ngài ở Giê-ru-sa-lem (Thi thiên 89:27-30, 36-38, 2 Sa-mu-ên 7:12-16). Và cai trị giữa Gia-cốp/Y-sơ-ra-ên. Qua nhiều thế kỷ, hội thánh Cơ Đốc đã được dạy rằng người Do Thái và Y-sơ-ra-ên đã kết thúc. Y-sơ-ra-ên ở dưới sự phán xét của Đức Chúa Trời, bởi vì họ — ít nhất là đại đa số– đã nói ‘không’ với Chúa Giê-xu. Do đó, Đức Chúa Trời đã từ bỏ họ và thay thế họ bằng một ‘dân Y-sơ-ra-ên mới’: Hội thánh, là dân đã nói ‘vâng’ với Chúa Giê-xu. Sau đó, Hội thánh bắt đầu dạy rằng người ta phải đọc Kinh thánh – đặc biệt là Cựu Ước – theo một cách “thuộc linh”. Do đó các nhà thần học cho biết: ‘những lời chúc phước cho Y-sơ-ra-ên mà được đề cập đến đều là dành cho hội thánh, dân “Y-sơ-ra-ên mới”. Và những sự phán xét và nguyền rủa Y-sơ-ra-ên đã được đề cập đến trong Kinh Thánh đều dành cho người Do Thái, cho Y-sơ-ra-ên, con cháu ruột thịt của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, các nhà thần học nói như vậy. Đức Chúa Trời không còn quan tâm đến một mảnh đất nhỏ ở Trung Đông, hay thành phố trần thế của Giê-ru-sa-lem. Họ nói: không: chúng ta phải nhìn thấy tất cả những yếu tố này một cách thuộc linh.
Y-sơ-ra-ên, tuyển dân: đó là chúng ta, Hội Thánh. Đất hứa là thiên đàng. Và kể từ đó trở đi, các nhà thần học nói: Giê-ru-sa-lem ám chỉ đến Giê-ru-sa-lem trên trời. Nhưng làm sao người ta có thể thuộc linh hóa ‘tổ phụ Đa-vít’ được chứ? Và việc Ngài làm vua cai trị trên Gia-cốp = 12 chi phái Y-sơ-ra-ên là gì? Thuộc linh hóa hay thậm chí “ngụ ngôn hóa” về chân lý có tính lịch sử và tiên tri của Kinh thánh sẽ dẫn đến sự mù lòa liên quan đến các lời hứa giao ước vĩnh cửu của Đức Chúa Trời dành cho người Do thái và dân Y-sơ-ra-ên. Và cho sự xuất hiện của Chúa Giê-xu trong vinh quang và Vương quốc của Ngài về hòa bình và công lý trên toàn cầu. Mù lòa cũng liên quan đến sự phục sinh thân thể của Chúa Giê-xu. Sự mù quáng liên quan đến việc Y-sơ-ra-ên trở lại Đất Hứa trong thời của chúng ta, và điều đó sẽ dẫn tới đâu. Tại sao các sự căng thẳng đang gia tăng ở Trung Đông, và tại sao quyền lực của bóng tối lại cố gắng phá huỷ Y-sơ-ra-ên và dân Do Thái một lần nữa. Trước khi Ngài sẽ trở lại trong vinh quang sẽ có một khoảng thời gian tối tăm cực độ ngắn ngủi trên toàn thế giới, nhưng sau thời gian đó Vương quốc của Ngài sẽ đến! Giai đoạn này đang được bố trí ở Trung Đông với một Giê-ru-sa-lem được tái thiết ở một quốc gia Y-sơ-ra-ên được thiết lập lại và một dân tộc Do Thái được tái thiết, được một đế quốc La Mã mới bao quanh. Và tất cả những kẻ thù của thời Cựu Ước ở Ả-rập và các nước khác đều bao quanh Y-sơ-ra-ên! Phép lạ của sự hồi sinh quốc gia Y-sơ-ra-ên là một việc quá lớn đối với những kẻ thù này. Chúa Giê-xu đã phán, “Hãy xem cây vả và tất cả các cây khác” (Lu-ca 21:29). Toàn bộ khu rừng Trung Đông đã trở lại vị trí dưới hình thức gồm có Y-sơ-ra-ên VÀ các nước thù địch bao xung quanh. Cây Y-SƠ-RA-ÊN đứng giữa rừng! Sân khấu đã được thiết lập. Chúng ta đang chờ đợi Nam diễn viên chính xuất hiện trên sân khấu thế giới, Người sẽ mang lại giai đoạn khủng khiếp của lịch sử thế giới đến một kết thúc vui vẻ: hạnh phúc cho Y-sơ-ra-ên, khi Ngài đến để ban cho Y-sơ-ra-ên sự an nghỉ, và hạnh phúc cho tất cả chúng ta, những người sẽ ‘an nghỉ’ cùng với Y-sơ-ra-ên, nhưng theo một cách khác. Há không phải điều đáng chú ý là Chúa Giê-xu đến từ Bê tha-ni trên Núi Ô-liu (Ma-thi-ơ 21:1) đi vào thành phố khi cởi lừa và Xa-cha-ri thấy Ngài quay trở lại Núi Ô-liu lần nữa (Xa-cha-ri 14:3) và từ đó, từ phía Đông Giê-ru-sa-lem, Ngài sẽ đi vào thành phố lần thứ hai hay sao? Ê-xê-chi ên cũng đã chứng kiến sự vinh hiển của Đức Chúa Trời quay trở về đền thờ (thứ ba hoặc thứ tư) từ phía Đông (Ê-xê-chi ên 10, 11:22-23, 43:1-7).
Sự hoang vu kinh tởm
Sau khi Chúa Giê-xu đã thốt lên lời tiên tri của Ngài về tương lai của Giê-ru-sa-lem, Ngài đã rời khỏi Đền Thờ. Điều đó rất có ý nghĩa (Ma-thi-ơ 24: 1), rằng Ngài sẽ không trở lại với đền thờ, vì mọi thứ mà Đền thờ nói đến đều có trong Ngài, trong thân thể Ngài. Và đền thờ đó bị hủy bỏ và được xây dựng lại trong ba ngày (Giăng 2:13-22, Ma-thi-ơ 26:61, 27-40, Mác 14:58, 15:29)! Vào ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại từ kẻ chết.
Chúa Giê-xu yêu đền thờ ở Giê-ru-sa-lem. Trong cơn giận dữ, Ngài đã phải xử lý cảnh làm ăn buôn bán mà tôn giáo đem đến trong đền thờ -trong thời đó. Với một ngọn roi Ngài đã xua đuổi mọi thứ và mọi người, nào là cừu, gia súc và bọn đổi tiền, ra khỏi đền thờ. Ngài đã lật đổ bàn ghế của những người đổi tiền, rải tiền của họ trên mặt đất. Ngài có phần dịu dàng hơn với những người bán bồ câu (của dâng của người nghèo) nhưng Ngài đã ra lệnh họ mang hàng hóa của họ và đi chỗ khác (Giăng 2:14-16). Sự sốt sắng về nhà của Đức Chúa Trời thiêu đốt Ngài (Giăng 2:17, Thi thiên 69:10). Bất cứ khi nào Ngài và môn đồ còn ở Giê-ru-sa-lem, hàng ngày dân chúng không còn có thể tìm thấy Ngài và môn đồ trong Đền thờ (Ma-thi-ơ 26:55, Luca 10:47, 21:37). Khi còn là một cậu bé, một cậu ‘con trai của luật pháp’ giống như các cậu bé Do Thái khác ở lứa tuổi của mình, Ngài đã có một “chỗ quen thân” ở đó, nhưng sau đó Ngài đã ở ngoài Đền thờ, vì Ngài muốn lo việc của Cha Ngài. (Luca 2:40-52).
Bây giờ, cùng với các môn đồ của mình, Ngài rời khỏi Đền Thờ yêu dấu của Ngài và đi lên Núi Ô-liu, từ nơi đó sẽ có được tầm nhìn tuyệt vời trên cả thành phố và đặc biệt là các tòa nhà đẹp của Đền Thờ. Khi các môn đồ tự hào chỉ cho Ngài xem khu đền thờ phức hợp mà vua Hê-rốt đã phục hồi cách lộng lẫy, Chúa Giê-xu nói với họ, “Thật, Ta bảo các con, nơi nầy sẽ không còn một viên đá nào chồng trên viên đá khác mà không bị đổ xuống” (Ma-thi-ơ 24:2). Lời tiên tri này đã được người La Mã làm ứng nghiệm với một mức độ chính xác khủng khiếp bốn mươi năm sau, vào năm 70 sau Công nguyên. Sử gia Lu-ca ghi lại rằng Chúa Giê-xu đã phán: “Khi các con thấy thành Giê-ru-sa-lem bị quân lính bao vây thì biết rằng sự tàn phá thành ấy sắp đến. Lúc ấy, ai ở trong miền Giu-đê hãy trốn lên núi; ai ở trong thành, hãy đi ra ngoài; ai ở ngoài đồng, đừng trở vào thành. Vì đó là những ngày báo thù, để cho mọi lời đã chép được ứng nghiệm. Trong những ngày ấy, khốn thay cho phụ nữ mang thai và các bà còn cho con bú! [bởi vì họ không thể chạy trốn nhanh chóng!] Vì sẽ có đại họa trên đất và cơn thịnh nộ giáng trên dân nầy. Họ sẽ ngã dưới lưỡi gươm và sẽ bị đem đi làm nô lệ giữa các nước. Thành Giê-ru-sa-lem sẽ bị dân ngoại giày đạp cho đến khi các thời kỳ dân ngoại được trọn.” (Lu-ca 21:20-24).
Sau cuộc nổi dậy dưới thời Bar Kochba vào năm 135 sau Công nguyên, Giê-ru-sa-lem đã bị chiếm đóng lần nữa, bị san bằng và được tái thiết như một thành phố La Mã – Aelia Capitolina – với việc cấm người Do Thái vào thành. “Thành Giê-ru-sa-lem sẽ bị dân ngoại giày đạp cho đến khi các thời kỳ dân ngoại được trọn.” (Lu-ca 21:24 b). Ngài đã phán, “Nầy, nhà các ngươi sẽ bị hoang phế! Vì Ta bảo các ngươi, các ngươi sẽ không thấy Ta nữa, cho đến lúc các ngươi nói: ‘Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến!’(Ma-thi-ơ 23:38-39).
Ngay cả trước khi Chúa chết và phục sinh (còn hai ngày trước Lễ Vượt Qua, khi Ngài sẽ được giao nộp, chịu đóng đinh) (Ma-thi-ơ 26:1-2) khi ngồi trên Núi ô-liu, Chúa Giê-xu nói tiên tri về sự trở lại của Ngài, sự parousia của Ngài = sự quang lâm của Ngài. Sau nhiều thế kỷ của “những dấu hiệu” (ví dụ xem Ma-thi-ơ 24:3-14 với Khải Huyền 6), một lần nữa Ngài thấy Giê-ru-sa-lem bao quanh. Ngài đã tiên đoán một “điều gớm ghiếc gây nên cảnh hoang tàn” đang đứng ở ‘nơi thánh’ mà tiên tri Đa-ni-ên đã tiên đoán. Có phải Ngài đề cập đến một ngôi đền được xây dựng lại và bị ô uế chăng? Hoặc nói đến hai đền thờ Hồi giáo đang đứng trên núi Si-ôn ngày hôm nay – với một nhà thờ Hồi giáo thứ ba được đào trong các phần bên trong của ngọn núi này không? Và một lần nữa Ngài khuyên người Do thái trong tương lai phải chạy trốn. “Hãy cầu nguyện để các con không phải trốn chạy vào mùa đông (vì thời tiết xấu) hoặc vào ngày sa-bát (bởi vì tất cả sự giao thông đang ở trạng thái bế tắc); vì lúc ấy sẽ có hoạn nạn lớn, đến nỗi từ lúc sáng thế đến bây giờ chưa từng có, và về sau cũng chẳng bao giờ có như vậy.“(Ma-thi-ơ 24:15-21).
Tất cả điều này không phải là trường hợp khi Giê-ru-sa-lem bị quân đội Rô-ma xâm chiếm vào năm 70 sau Công nguyên. Nếu người ta đọc được các văn kiện của nhà sử học Do thái Flavius Josephus ghi chép (khoảng năm 37-100 S. C.N.) trong cuốn sách ‘Chiến tranh Do Thái’ hay ‘Lịch sử sự hủy diệt Giê-ru-sa-lem’ thì sẽ sáng tỏ rằng một hành động làm nhơ nhớp đền thờ như vậy, như một ‘”điều gớm ghiếc gây nên cảnh hoang tàn” đã không hiện diện trong Đền thờ vào năm 70 sau Công nguyên, khi người La Mã phá hủy Giê-ru-sa-lem’ và đền thờ). Không có ‘”điều gớm ghiếc gây nên cảnh hoang tàn” trong Đền thờ sau đó, và không có sự nhơ nhớp nào sánh ngang với với điều Antiochus Epiphanes làm vào năm 167 T.C.N. khi nhà vua Hi-lạp này ngăn cấm người Do Thái thực hành phép cắt bì hoặc giữ ngày Sa-bát hay làm bất cứ điều gì thuộc về người Do Thái, như Đa-ni-ên đã nói tiên tri.
Kẻ chiếm đoạt, người gốc Hy Lạp-Sy-ri này đã đặt một tượng thần Hi lạp là Zeus (Jupiter) vào đền thờ và dâng hiến heo làm sinh tế – động vật không tinh sạch nhất của tất cả các động vật đối với người Do Thái, theo Luật của Môi-se. Hành động của ông đã dẫn trực tiếp đến cuộc nổi dậy của Ma-ca-bê, và sự chiến thắng của người Do Thái! Đó là cuộc đụng độ đầu tiên giữa Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên và chủ nghĩa nhân văn Hy Lạp, Hellenism. Sau đó, người Do Thái đã tẩy sạch Đền Thờ và thanh tẩy nó để khôi phục lại sự phụng vụ cho một Đức Chúa Trời chân thật. Đến ngày nay, người Do Thái còn kỷ niệm lễ Chanukah để ghi nhớ chiến thắng này và sự tái cung hiến Đền Thờ. Chúa Giê-xu thấy trước một loại “gớm ghiếc” tương tự vào thời điểm cuối cùng, khi Giê-ru-sa-lem được khôi phục lại như một thành phố, và có lẽ ngay cả khi một đền thờ đã được xây dựng.
Khi nào Ngài sẽ đến?
Mọi người luôn đặt câu hỏi này. Ý kiến của tôi là đừng bao giờ tin bất cứ ai trả lời câu hỏi đó với tất cả các loại tính toán hoặc các kế hoạch hay lịch trình tốt đẹp hoặc bảng thời gian như thể là đọc một lịch trình của xe lửa. Kinh Thánh không phải là một trò chơi ghép hình. Mọi người thích giải đáp những câu đố này. Nhưng sau đó người kế tiếp đến và nói, “Bạn đặt mảnh ghép của trò chơi ở đó, nhưng lẽ ra bạn phải đặt nó ở đây! Bởi vì điều này đến trước, và điều đó xảy ra sau!” Và rồi những hệ thống này bắt đầu mâu thuẫn lẫn nhau. Không ai biết câu trả lời, ngay cả những thiên thần, thậm chí là Chúa Con (Ma-thi-ơ 24:36). Chỉ có Cha mới biết được thời điểm mà Ngài sẽ nói với Con của Ngài: “Bây giờ con phải trở về đất để hoàn thành tất cả những lời hứa mà Ta đã nói về Vương quốc rằng một ngày nào đó sẽ đến”. Bởi vì chúng ta không biết khi nào Ngài sẽ đến, nên chúng ta phải chuẩn bị hàng ngày.
[bs-quote quote=”Kinh Thánh không phải là một trò chơi ghép hình” style=”style-9″ align=”left” color=”#1e73be”][/bs-quote]
Các môn đồ, ngồi trên Núi Ô-liu, hỏi Chúa Giê-xu khi nào Ngài sẽ trở lại, nhưng Chúa Giê-xu không trả lời trực tiếp. Những gì Ngài phán với họ (và với chúng ta) là “Hãy cảnh giác, đừng để ai lừa dối các con” (Ma-thi-ơ 24:4). Trước tiên sẽ có các Christ giả, tiên tri giả, chiến tranh, đói kém, hận thù, vô luật pháp, bệnh dịch, động đất, thiếu tình yêu thương, sự sụp đổ của Giê-ru-sa-lem và dân Y-sơ-ra-ên tản lạc trên toàn thế giới lần cuối cùng.
Nhưng cũng có hai dấu hiệu tích cực: Thứ nhất, việc rao giảng Phúc Âm vương quốc đến tận cùng thế giới, như lời chứng cho tất cả các dân tộc (nghĩa là cho toàn thể thế giới ngoài người Do thái) (Ma-thi-ơ 24:14). Thứ hai, sẽ có sự trở về của người Do thái đến đất Y-sơ-ra-ên, phục hồi ‘cây vả’ cũ bằng cách ra lá mới, sức sống mới (Lu-ca 21:29-31). Rồi sự cuối cùng sẽ đến. Sau đó, Nước Đức Chúa Trời đến gần. Giê-ru-sa-lem sẽ lại xuất hiện trên sân khấu thế giới, và sẽ có một “điều gớm ghiếc gây nên cảnh hoang tàn” ở nơi thánh, và sự bắt bớ đạo như chưa từng thấy trước đây.
Ma-thi-ơ 24:21-22 “vì lúc ấy sẽ có hoạn nạn lớn, đến nỗi từ lúc sáng thế đến bây giờ chưa từng có, và về sau cũng chẳng bao giờ có như vậy. Nếu những ngày ấy không rút ngắn thì chẳng có một người nào được cứu; nhưng vì những người được chọn nên những ngày ấy sẽ được rút ngắn”. Nhưng vì lợi ích của những người được chọn, những ngày đó sẽ được rút ngắn, nếu không sẽ không có ai sẽ sống sót. Chúng ta đã sẵn sàng cho sự hiện đến của Ngài chưa? Bạn có sẵn sàng không?
Không chỉ những dấu hiệu thời đại cho thấy rằng sự xuất hiện của Ngài đang tiến đến một cách nhanh chóng – người Do Thái được tái thiết lập trong “vùng đất riêng của họ” (Ê-xê-chi-ên 36:24), Giê-ru-sa-lem và nhiều thành phố đổ nát khác ở Y-sơ-ra-ên đang được xây dựng lại – nhưng Ngài có thể đến đối với bạn hay tôi bất cứ lúc nào khi Ngài ra lệnh cho thiên thần của Ngài đem bạn hoặc tôi đến với Ngài. Ngài có thể tiếp lấy bạn, và tôi đến với chính mình Ngài tại bất kỳ thời điểm nào! Rồi chúng ta sẽ thấy Ngài, trở nên giống như Ngài (I Giăng 3:2)! Bất cứ ai tôn thờ Ngài ngay bây giờ, quỳ xuống trước thập tự giá của Ngài, và tiếp nhận Ngài làm Đấng Cứu Rỗi và Chúa của mình cách cá nhân, và xưng nhận mọi tội lỗi, có thể tiếp nhận được sự tẩy sạch qua huyết đổ ra của Ngài và có thể biết: “Tôi cũng thuộc về Ngài. Ngài là Chúa và Đấng Cứu Rỗi của tôi! Thiên đàng là nhà của tôi! Sự sống lại đang trên đường tiến tới! Và khi Ngài đến, tôi sẽ mãi mãi với Ngài và tôi sẽ dự phần vào tương lai của Ngài mà sẽ kéo dài đời đời mãi mãi.”
(Bảo Trợ Phiên Dịch: Hội Đồng Phục Hưng Liên Hiệp Toàn Cầu)