Ban Biên Tập trân trọng giới thiệu sách “Kinh Ngạc Bởi Quyền Năng Của Thánh Linh,” nguyên tác “Surprised by The Power of The Spirit” do Eliezer David Paul lược dịch một số chương. Đây là một cuốn sách rất giá trị của Tiến Sỹ Jack Deer, nguyên Giáo sư Cựu Ước của Viện Thần Học Dallas (Dallas Theological Seminary).
Jack Deer theo dòng thần học cho rằng các phép lạ và các ân tứ Thánh Linh siêu nhiên đã hầu như là chấm dứt sau khi toàn bộ Kinh Thánh Cựu và Tân ước đã được hình thành. Với quan điểm này, ông càng không thể chấp nhận những vấn đề sâu xa hơn nữa như là đầy dẫy Thánh Linh và báp-tem Thánh Linh của dòng thần học ân tứ (Charismatic Theology).
Nhưng có một biến động sâu xa xảy ra trong đời sống của ông khi ông bắt đầu suy gẫm Kinh Thánh với một cái nhìn tươi mới. Ông khám phá ra rằng những lập luận của ông chống lại những ân tứ siêu nhiên đã dựa trên những thiên kiến và sự thiếu vắng những kinh nghiệm cá nhân hơn là dựa trên Kinh Thánh. Ngay khi ông chuyển đổi thái độ từ nghi ngờ sang tìm kiếm, Đức Thánh Linh tỏ bày cho ông biết về Ngài trong những cách tươi mới và kinh ngạc.
Trong cuốn sách này, ông cung ứng những điều Kinh Thánh bày tỏ bảo vệ mạnh mẽ về lời của Đức Thánh Linh và mục vụ cầu nguyện chữa lành cho ngày nay. Ông diễn tả một số trường hợp chữa lành kỳ diệu hoặc nhận tiếng phán của Chúa một cách lạ lùng. Ông cũng đưa ra những lời khuyên về sự sử dụng các ân tứ Thánh Linh trong hội thánh.
Sách giúp chúng ta:
1. Khám phá lý do thật khiến nhiều Cơ đốc nhân không tin vào những ân tứ có tính phép lạ,
2. Đối phó với những sự lạm dụng các ân tứ,
3. Đối thoại với quan điểm cho rằng các phép lạ chỉ là tạm thời trong một khoảnh không gian nào đó.
4. Hiểu được tại sao Đức Chúa Trời vẫn tiếp tục chữa lành.
Sách được viết bằng một lối văn cho quần chúng, với sự cẩn trọng của một ‘học giả,’ nhưng thật sống động với những kinh nghiệm cá nhân.
Ban Biên Tập sẽ phối hợp với những người dịch để đưa từng phần của sách này lên mục “Lẽ Đạo Và Niềm Tin” của trang mạng.
(tiếp theo phần 2)
Chương 2
Kinh Ngạc Bởi Thánh Linh
Khi tôi lái xe đến phi trường vào tháng Tư để đón Tiến sĩ White, tôi cảm nhận được một điều gì đó. Những năm tháng học Kinh Thánh đã đem lại cho tôi một sự cởi mở tươi mới đối với quyền năng của Đức Chúa Trời, và tôi cảm nhận được rằng tôi đang chuẩn bị tiến lên một giai đoạn mới trong đời sống Cơ-đốc của mình.
Vì cớ thông tin sai lệch về lịch trình bay của Tiến sĩ White nên tôi mất gần một tiếng rưỡi đồng hồ để tìm ra ông. Cuối cùng tôi thấy ông đang đứng trên lề đường ở phía trước của một nhà ga.
Sau một quãng đường ngắn và một cuộc trò chuyện thân thương, chúng tôi đã đến nhà thờ, ngôi đền thánh này có một sức chứa tốt. Tôi cảm thấy hài lòng với số lượng lớn người tham dự nhóm – nhưng cũng có một chút lo lắng. Tôi biết mọi người sẽ đáp ứng tốt với hầu hết các bài giảng của Tiến sĩ White, nhưng tôi lo lắng về bài giảng sắp tới của ông và “sự thể hiện” quyền năng chữa lành.
Ba phần đầu tiên đã diễn ra như điều tôi mong đợi. Nhưng vào chiều Thứ Bảy, Tiến sĩ White đã giảng bài cuối cùng, bài giảng về thẩm quyền của Đấng Christ trên bệnh tật. Trong ngày đó có khoảng ba trăm người tham dự. Sau phần giải đáp thắc thắc ở cuối bài giảng của mình, ông mời mọi người tiến đến trước nhà thờ để được cầu nguyện cho các nhu cầu thuộc linh lẫn thuộc thể.
Tôi nghĩ rằng chỉ có một hoặc hai người đáp ứng thôi. Nhưng thật ngạc nhiên, khoảng một phần ba số người trong căn phòng ấy vội vã tiến lên phía trước nhà thờ. Một số mục sư và các trưởng lão cũng tiến lên phía trước để giúp Tiến sĩ White cầu nguyện cho những người này.
Tôi không thể tin nổi những gì mình đang chứng kiến. Những người mà tôi biết rất rõ, là những người dường như rất cứng lòng, giờ đây quỳ gối xuống và xin được cầu nguyện. Tôi còn nhớ một phụ nữ rất giàu có xưng nhận rằng bà không cảm nhận được tình yêu của ai cả ngoại trừ chồng mình. Bà muốn được cầu nguyện để Chúa cất bỏ đi những rào cản mà bà cảm nhận chúng ta vây lấy quanh mình. Tôi cũng nhớ trường hợp một người anh em lực lưỡng khác đang quỳ gối cầu nguyện và xưng tội rằng anh ta đang bị nỗi ghen tị với sự thành công của bạn bè cắn nuốt anh ta. Dường như mọi người xung quanh tôi đều bị tổn thương. Tôi hơi bối rối và nhè nhẹ rút lui.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhán nhãn cho những trường hợp này là chạy theo cảm xúc. Nhưng chạy theo cảm xúc có nghĩa là ai đó đã kích động cảm xúc của chúng ta qua một số chiêu trò. Trong trường hợp này, chúng tôi vừa mới nghe một bài giảng không mấy cảm xúc về đề tài chữa lành, và tiếp theo sau đó là một phiên hỏi đáp gay ghét và tại phần đặt câu hỏi này một số bạn bè của tôi đã nói những điều không được tử tế với Tiến sĩ White (người mà không mất bình tĩnh hoặc đáp trả cách khó chịu). Và sau đó đến phần đúc kết phần giải đáp thắc mắc, Tiến sĩ White đã đưa ra một lời mời rất thực tế, không có âm nhạc hay lời cầu khẩn mang tính cảm xúc ở đây, cho bất cứ ai muốn được cầu nguyện. Làm thế nào tôi có thể giải thích cho những giọt nước mắt, những lời thú nhận, và sự thành thật gần như gây sốc đang xảy ra ngay giây phút này?
Nếu tôi là một sinh viên tốt hơn về lịch sử phấn hưng vào thời điểm đó, có lẽ tôi có thể hiểu rằng điều này đã xảy ra trong nhiều dịp trong thời kỳ phấn hưng, khi Đức Thánh Linh giáng lâm trên một hội thánh hoặc một thành phố. Tôi không biết, nhưng Đức Thánh Linh đã đến trên hội thánh chúng tôi. Nó như thể chính Đức Chúa Trời lấy nắp chai ra khỏi cái chai và cho phép mọi người bày tỏ tất cả những đau đớn đã được đóng chai trong họ trong suốt một thời gian dài. Chính bởi sự chân thật và lòng can đảm mà người ta đã xưng tội và xưng ra những nỗi đau của mình, điều đó cũng thực sự là dấu chỉ cho thấy sự hiện diện của Thánh Linh giữa chúng tôi ngày hôm đó.
Tôi không chắc mình thích tất cả những điều này đến mức độ nào, nhưng điều tệ hại nhất vẫn chưa đến.
Một quý cô ăn nói lưu loát và thông minh mà tôi đã biết từ lâu đã đến với tôi khi tôi đang đứng ở phía trước của nhà thờ. Cô ấy nhờ tôi và một trưởng lão khác cầu nguyện cho cô ấy. Quý cô này có học vấn cao, không thích ân tứ, và cùng một bối cảnh niềm tin tôn giáo như tôi. Cô có một tấm lòng tuyệt vời đối với Chúa, dành nhiều giờ để cầu nguyện, và là một giáo sư Kinh thánh đầy ơn. Tuy nhiên, trong nhiều năm cô đã chịu nhiều khổ sở vì sợ hãi và chứng trầm cảm.
Đâu là gốc rễ của nan đề của cô ấy và khát khao mãnh liệt để có được sự chấp thuận của người khác. Điều này được diễn tả như một sự “mê tham sự chấp nhận của mọi người.”
Không phải là chuyện cô ấy mê trai, nhưng chính tham muốn được sự chấp nhận của mọi người đã thực sự kiểm soát cuộc sống của cô ấy.
“Ông có cầu nguyện cho tôi được không?” Cô ấy hỏi.
Vị trưởng lão kia và tôi bắt đầu cầu nguyện cho cô ấy, và chẳng có gì xảy ra cả. Chúng tôi biết điều đó và cô ấy biết điều đó. Cô ấy cảm ơn chúng tôi và đi khỏi. Tôi quay sang cầu nguyện cho một số người khác và gặt được cùng một tỷ lệ thành công.
Một vài phút sau, tôi thấy cô ấy đang đứng xếp hàng để nói chuyện với Tiến sĩ White. Tôi đi qua chổ cô ấy đúng lúc cô ấy bắt đầu kể cho tiến sĩ White câu chuyện của cô ấy. Vì tôi không có nhiều thành công trong việc cầu nguyện cho mọi người, nên tôi nghĩ tôi sẽ nghe Tiến sĩ Dr White cầu nguyện cho cô ấy xem tôi có thể học được gì không.
“O.K., chúng ta hãy cầu nguyện cho cô ấy nhé,” ông nói với bạn của tôi.
Khi cô ấy cúi đầu, giống như cô ấy cúi đầu xuống trong sự xấu hổ. Sự tuyệt vọng dường như vây phủ cô, khiến cô đau đớn. Như một người cha dịu dàng, John White đặt tay xuống dưới cằm cô ấy và nhấc đầu cô ấy lên. “Hãy nhìn lên,” ông nói, “cô không cần phải làm như thế nữa. Cô là con của một vị vua.”
Tôi được thu hút bởi cảnh tượng này. Tôi nghĩ, đó là một sự đụng chạm tuyệt vời. Tôi phải nhớ cụm từ đó. – “Hãy nhìn lên, cô là con của một vị vua.” Vào thời điểm này tôi vẫn còn cho rằng kỹ thuật và công thức là chìa khóa để chữa bệnh. Thật lòng, ngay sau đó tôi được giải cứu khỏi lối suy nghĩ này.
Rồi ông đặt nhẹ tay lên vai cô ấy và nói: “Lạy Chúa, con mang tôi tớ Chúa Linda (không phải tên thật của cô ấy) vào sự hiện diện của Chúa trong danh Chúa Giê-xu Christ. Cô ấy không cảm thấy tình cảm của Chúa Giê-xu Christ dành cho cô ấy. Hãy để cô ấy cảm thấy trong trái tim mình về việc Chúa Giê-xu yêu và thích cô ấy như thế nào.”
Khi tôi nghe tiến sĩ White nói điều này, một ánh sáng đã tắt trong tôi. Tôi nghĩ, Tất nhiên đó là lý do tại sao cô ấy lại mê tham sự chấp nhận của người khác. Cô không cảm thấy trong trái tim mình tình cảm mà Chúa Giê-xu dành cho cô. Nếu cô ấy thực sự cảm thấy được yêu thương bởi Đức Chúa Trời, sự chấp nhận của người khác sẽ không quan trọng đối với cô ấy.
Sau đó Tiến sĩ White cầu nguyện, “Chúa ơi, nếu có sự tối tăm nào đó đang gây ra nỗi đau này, con cầu nguyện rằng Chúa sẽ khiến nó đi ngay bây giờ.”
Khi ông nói những lời đó, đầu Linda bắt đầu di chuyển lên và xuống, và cô ấy bắt đầu khóc. Đầu cô ấy cứ gục lên xuống và cô ấy cứ khóc không thôi. Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào như thế trước đây! Có vẻ như những âm thanh đó có một sức mạnh thể lý bên trong chúng. Khi tôi nhìn cô ấy, dường như cô ấy đã mất ý thức, hoặc ít nhất là mất sự kiểm soát cơ thể của mình. Tôi cảm thấy một bầu không khí dằn vặt đang bao quanh cô ấy.
Hầu như mọi người trong thính phòng đều bị sốc bởi những gì đang xảy ra. Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy ma quỷ, nhưng tôi đã bị thuyết phục rằng tôi đang chứng kiến công việc của ma quỷ giờ đó.
“Nhân danh Chúa Giê-xu, tôi truyền lệnh cho cô được bình an,” Tiến sĩ White nói.
Và khi ông nói như vậy, mọi thứ ngay lập tức dừng lại. Ông sẽ không để cô ấy bị làm nhục bởi tà linh trước tất cả mọi người tại đó. Sau đó bạn của tôi được cầu nguyện riêng tư để xử lý tà linh và đuổi nó đi. Ngày nay, Linda hầu việc Chúa rất mạnh mẽ trong việc giảng dạy và cầu nguyện chữa lành.
(còn tiếp)